THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Trước kia Cung Linh Lung chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của ông ấy, chỉ nghe mẹ nhắc đến trong vài câu, hôm nay gặp được cảm thấy hình tượng vẻ bề ngoài của ông ấy đúng là rất xuất sắc, ôn tồn lễ độ lại không mất đi vẻ khôn khéo cơ trí, cũng không khác quá nhiều về hình tượng người cha mà cô đã tưởng tượng trong đầu.

“Linh Lung.”

Cuối cùng Thôi Trí Viễn cũng đã tìm lại được tiếng nói của mình, cẩn thận quan sát cô, cô thật sự rất giống mẹ, đường nét và khí chất trên mặt lại rất giống ông ấy.

Mẹ của cô là loại người dịu dàng trong trẻo, giống như một đóa hoa nhài trắng tinh không tì vết, khí chất của cô lại khác biệt hoàn toàn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay cô là loại người có tính cách cứng cỏi, không phải là một đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà ấm mà là một đóa hoa kiên cường có thể chịu đựng được gió táp mưa sa.

Bởi vì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên lần đầu tiên gặp mặt, tâm trạng của cô vẫn không d.a.o động quá nhiều, Cung Linh Lung bình tĩnh hơn ông ấy rất nhiều: “Tuy rằng ở phương diện huyết thống chúng ta chính là cha con, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, đôi bên đều không quen biết gì nhau, về vấn đề xưng hô thì sau này lại bàn lại.”

Thôi Trí Viễn cũng không trông chờ vào chuyện hiện tại cô sẽ gọi ông ấy là “cha”, hôm nay cô đồng ý đi gặp ông ấy, ông ấy cũng đã cảm thấy đủ rồi, cố gắng nở một nụ cười ấm áp nhất có thể: “Được rồi.”

Đúng lúc này, Thôi Lan Chi lên tiếng nói chuyện: “Anh hai, khách đều đã đến đông đủ rồi, Linh Lung đi làm một ngày cũng rất vất vả, chúng ta đi vào nhà hàng trước đi, ngồi xuống uống trà rồi từ từ nói chuyện tiếp.”

“Được rồi. Linh Lung, con cùng Tĩnh Xuyên và mấy đứa nhỏ đi vào trước đi.” Thôi Trí Viễn mời cô.

Ông ấy đặt một phòng riêng, bàn lớn hình tròn cũng đủ chỗ cho mười mấy người ngồi, mấy đứa nhỏ cũng đều có chỗ ngồi riêng, Thôi Trí Viễn vô cùng chu đáo sắp xếp cho mọi người ngồi xuống rồi lập tức bảo nhân viên phục vụ bưng trà lên.

Thôi Trí Viễn cũng ngồi xuống bên cạnh Cung Linh Lung, ánh mắt nhìn về phía gương mặt xa lạ duy nhất là Hoắc Tâm Quỳnh, cười hỏi Cung Thành Tuấn: “Anh không giới thiệu sao?”

“Hoắc Tâm Quỳnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-894.html.]

Cung Thành Tuấn có thành kiến với ông ấy, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Cái tên này rất quen thuộc, Thôi Trí Viễn nhướng mày, đối diện với Hoắc Tâm Quỳnh hỏi: “Nhà thiết kế châu báu cao cấp nhất của Châu Báu Phạn Đến, con gái út của đại vương châu báu Hồng Kông, ông Hoắc Trí Minh sao?”

“Anh Thôi quen biết tôi à?” Hoắc Tâm Quỳnh xác định bà ấy chưa từng gặp ông ấy.

Thấy bà ấy thật sự là con gái nhà họ Hoắc ở Hồng Kông, Thôi Trí Viễn cười cười nói: “Tôi và cha của cô cũng từng tiếp xúc với nhau vài lần. Lần này tôi về nước cũng quá cảnh ở Hồng Kông, đi liên lạc với cha của cô trước, đến nhà cô ăn với ông cụ một bữa cơm, còn tìm ông ấy đặt hai bộ trang sức do cô tự thiết kế.”

Thôi Trí Viễn cũng không ngờ rằng thế giới này lại nhỏ như thế, ông ấy cố ý đi tìm ông cụ Hoắc đặt mua trang sức tặng cho hai mẹ con Cung Vãn Đường, lúc này cũng lập tức lấy hai bộ trang sức kia ra.

Hộp đựng hai bộ trang sức kia cực kỳ quý báu xinh đẹp, Thôi Trí Viễn đưa hộp màu đỏ đến trước mặt Cung Vãn Đường, lúc này ông ấy cũng đã bình tĩnh lại, biểu hiện vô cùng phóng khoáng: “Vãn Đường, hôm nay rất cảm ơn em vì đã đến dự tiệc, mấy năm nay em cũng đã vất vả nuôi dưỡng Linh Lung, tôi sẽ dùng cả đời của mình để chậm rãi bồi thường lại những gì tôi đã thiếu hai mẹ con em.”

“Hiện tại em đã tìm được hạnh phúc mới, tôi chân thành chúc phúc hai người, bộ trang sức này là do cô Hoắc Tâm Quỳnh tự tay thiết kế, nghe nói ý nghĩa của nó chính là lại xuất phát chạy về hạnh phúc, tôi chúc hôn nhân của em và Hàn Tế hạnh phúc, cùng nắm tay nhau đến khi bạc đầu.”

Cung Vãn Đường cũng không mở hộp ra xem, lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn lời chúc của anh, chúng tôi cũng chúc phúc anh.”

Thôi Trí Viễn gật đầu, đè xuống cảm xúc chua xót phức tạp trong lòng xuống, xoay người quay về chỗ ngồi, lấy một cái hộp màu xanh biển xinh xắn cho Cung Linh Lung.

“Linh Lung, bộ trang sức này tặng cho con, cha không biết con thích cái gì, nhờ ông Hoắc lựa chọn giúp cha, là thiết kế mới mợ của con thiết kế vào năm ngoái, hi vọng con sẽ thích.”

Ánh mắt và giọng điệu nói chuyện của ông ấy đều lộ ra một chút cẩn thận, Cung Linh Lung cũng lễ phép trả lời: “Tôi rất thích, cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi