“Con có muốn mở ra xem và đeo thử không?”
Thôi Trí Viễn nhìn gương mặt nghiêng của cô, xinh đẹp và ưu nhã giống hệt như mẹ, bộ trang sức ông lựa chọn rất phù hợp với khí chất của cô, nếu cô mặc lễ phục dạ hội lại đeo lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
Cung Linh Lung hơi lắc đầu: “Không cần mang thử, hiện tại cũng không phù hợp để đeo trang sức.”
Lúc này Thôi Trí Viễn cũng để ý thấy hai mẹ con bọn họ đều không mang bất cứ trang sức nào, trên cổ tay chỉ có một cái đồng hồ bình thường, nghĩ đến tình hình đặc biệt trong nước hiện tại, ông ấy lập tức gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ không mang, chờ tương lai có cơ hội lại mang sau”
Nói xong, ông ấy lại tặng quà gặp mặt cho Lục Tĩnh Xuyên, ba anh em và bạn nhỏ Hàn Nguyên Hách.
Ông ấy chuẩn bị đồng hồ Thụy Sĩ Patek Philippe cho Lục Tĩnh Xuyên, quà tặng dành cho ba anh em cũng khác nhau, một cái mô hình quả địa cầu, một cái kính viễn vọng và một cây đàn violin, bốn cha con còn có thêm một cái bao lì xì quà gặp mặt, bên trong dày cộm, chỉ cần nhìn thoáng qua ít nhất cũng khoảng hai vạn.
Bạn nhỏ Hàn Nguyên Hách cũng có bao lì xì làm lễ gặp mặt, còn có một cái hộp nhạc hàng nhập khẩu, hai vợ chồng Hàn Tế nhận lấy thay con trai, cũng cảm ơn ông ấy.
Cung Vãn Đường ở nhà cũng đã chuẩn bị sẵn, tặng cho Thôi Tư Vi một phần quà gặp mặt, là một đôi giày trượt băng mua ở cửa hàng hoa kiều, cực kỳ phù hợp với độ tuổi của cậu bé.
Thôi Tư Vi nhận được quà tặng cũng có chút vui vẻ và bất ngờ, khi thấy đó là giày trượt băng lại càng sung sướng hơn, cậu bé luôn có vẻ rất chững chạc cũng lộ ra chút vui thích: “Cảm ơn dì, con rất thích, con đã muốn học trượt băng từ lâu rồi.”
“Con thích là tốt rồi.”
Cung Vãn Đường cũng có ấn tượng khá tốt với cậu bé, chỉ mới mười tuổi mà lại rất thông minh và ngoan ngoãn, cũng chủ động hỏi Thôi Trí Viễn: “Sao anh không dẫn mẹ thằng bé đến cùng.”
“Bọn họ ở khách sạn, hôm nay chị của Tư Vi lại gây sự bị đánh, bị thương nằm ở khách sạn nghỉ ngơi, mẹ thằng bé ở lại chăm sóc nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-895.html.]
Vừa nghe nói Lương Tư Dao bị đánh, Lục Sơ Minh đang ăn bánh kem, hai mắt lập tức sáng rực lên: “Đừng có nói là hai cái răng giả kia lại bị đánh rụng nữa rồi đó nha?”
Thôi Trí Viễn nhướng mày: “Sơ Minh, sao con biết nó bị rụng răng?”
“Bọn con ở thành phố Dương nhìn thấy đó, lúc đó con và ông cậu cả cũng ở nhà hàng đó ăn cơm, nhìn thấy cô ta đột nhiên ngã sấp mặt, ngã rụng hai cái răng, còn gãy cả xương mũi nữa.” Vẻ mặt Lục Sơ Minh vô cùng đứng đắn, không có vẻ chột dạ chút nào.
“Thì ra lúc đó bọn con cũng có mặt à.”
Thôi Trí Viễn nghĩ ông ấy không gặp được con gái ở thành phố Dương thì lại tiếc nuối, thấy Cung Linh Lung đang cúi đầu ăn bánh kem, ba đứa nhỏ cũng ăn hăng say, trong mắt tràn ngập chờ mong hỏi: “Linh Lung, có ngon không con.”
“Ngon lắm, ngon hơn tôi làm nhiều.”
Cung Linh Lung chỉ là dân nghiệp dư, bánh kem do ông ấy làm lại vô cùng chuyên nghiệp, có lẽ trong nhà hàng tây này có đủ tài liệu, bánh kem thật sự khá ngon.
Thôi Trí Viễn nghĩ có lẽ bọn họ đều đã đói bụng, cho nên mới mang bánh kem ra trước, để bọn họ ăn trước một chút lót dạ, thấy bọn họ đều thích, ông ấy cảm thấy chiều nay mình vất vả chẳng uổng công tí nào.
Chờ bọn họ sắp ăn bánh kem xong rồi, Thôi Lan Chi mới đứng lên gọi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đến, bà ấy cũng phụ trách dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trên bàn.
“Lan Chi, ngồi đi, ăn xong lại nhờ người phục vụ dọn dẹp luôn là được rồi.”
Cung Vãn Đường chủ động tìm bà ấy nói chuyện, thấy sắc mặt của bà ấy đã đỡ hơn lần trước, bắt đầu nói chuyện với bà ấy: “Nghe nói bên cục thư tín có rất nhiều chuyện vặt vãnh, có đủ sức để làm không?”
“Cũng còn tạm được, hiện tại tôi đã được chuyển đến văn phòng, không cần ở bên ngoài tiếp dân chúng nữa, ở trong văn phòng xử lý hồ sơ văn kiện, công việc nhẹ hơn lúc trước một chút.”