Lương Tư Dao bla bla nói một đống, Lương Vịnh Văn vẫn chưa ngủ, trợn tròn mắt nghe cô ta nói.
Lương Tư Dao biết bà ta còn chưa ngủ, càng nói càng hăng say, nói đến hưng phấn còn bò dậy đẩy bà ta nói: “Mẹ, con thấy ông ta đã muốn đuổi hai mẹ con chúng ta đi từ lâu rồi, ông ta thật sự rất hẹp hòi keo kiệt, ông ta nói được là làm được đó, sau này chắc chắn sẽ không cho con một đồng của hồi môn nào đâu. Hiện tại ông ngoại bà ngoại đã không thể khống chế được ông ta rồi, nếu mà mẹ kiếm chuyện thì cũng sẽ bị ông ta đuổi ra khỏi nhà.”
“Hôm nay ông ta đi ra ngoài gặp cha mẹ và bà con của ông ta, cả gia đình đó đều là dân phạm tội, ở chỗ này không còn đường sống nữa, nói không chừng còn không có cơm để ăn, bọn họ chắc chắn sẽ năn nỉ nhờ ông ta giúp đỡ.”
“Ông ta không nói chuyện nhà họ Thôi cho chúng ta biết, cũng không dấn theo chúng ta đi, chắc chắn là muốn đưa bọn họ đến nước M, ông ta biết mẹ sẽ không đồng ý cho nên mới cố ý không nói cho mẹ, còn bắt thằng ranh Thôi Tư Vi ăn cây táo rào cây sung kia bao che giúp nữa.”
“Nói không chưng cha mẹ ông ta đều đã bảy tám chục tuổi rồi, còn có một đống con nít, nếu ông ta dẫn hết đám người kia đi, đến lúc đó hai chúng ta sẽ thành bảo mẫu, mỗi ngày mẹ đều sẽ phải ở nhà hầu hạ bọn họ ăn uống tiêu tiểu, hầu hạ người già xong lại chăm sóc cho trẻ nhỏ, nói không chừng còn phải đổ phân đổ nước tiểu cho bọn họ nữa.”
Lần này Lương Vịnh Văn nghe lọt tai lời cô ta nói, mấy ngày nay Thôi Trí Viễn cứ luôn không cho bà ta gặp mặt người nhà họ Thôi, ông ấy chắc chắn muốn giấu bà ta làm chuyện gì đó.
Thấy bà ta không nói tiếng nào, Lương Tư Dao đẩy bà ta nói: “Mẹ, mẹ có nghe thấy không vậy?”
“Nghe rồi.”
Lương Vịnh Văn nhíu chặt mày, nói nhỏ: “Nghe nói anh cả, cháu cả, em trai và em rể của ông ta đều bị bắt hết rồi, trong nhà còn hai ông bà già, chị dâu cả, hai đứa cháu trai cháu gái và một đứa cháu đời thứ ba, ngoài ra nhà em trai ông ta còn có ba đứa nhỏ, nhà em gái lớn cũng có ba đứa, em gái út lại thêm hai đứa, đại đa số mấy đứa này đều chưa đến tuổi trưởng thành.”
“Vậy là tiêu đời ra, đống người này tính ra cũng mươi mấy hai chục người, nếu sau này bọn họ đều ở trong nhà chúng ta, phòng ngủ của con đều sẽ bị cướp mất, sau này hai mẹ con chúng ta sẽ thành bảo mẫu mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-902.html.]
Lương Tư Dao chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ có nhiều người họ Thôi như thế sắp đi qua đó là lập tức luống cuống, bình thường ở trong nhà cô ta cũng không muốn đi vào phòng bếp, trong nhà có bảo mẫu, cô ta sống cuộc sống quần áo tới vươn tay, cơm tới há mồm, nếu người nhà họ Thôi đều qua đó, cuộc sống sung sướng của cô ta coi như chấm hết, chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà.
“Không được, mẹ không thể để ông ấy dẫn toàn bộ người nhà đi được.” Lương Vịnh Văn lập tức xoay người bò dậy, chuẩn bị đi tìm Thôi Trí Viễn nói chuyện.
“Mẹ, mẹ ngăn cản thì có ích lợi gì chứ, mẹ cảm thấy ông ta sẽ nghe lời mẹ sao? Mẹ không thấy ông ta chẳng coi mẹ ra cái gì à, tiền ở trong tay ông ta, ông ta đã đi ra ngoài được hai ngày rồi, nói không chừng đã lén giấu chúng ta đưa mấy người kia đi rồi.” Lương Tư Dao túm chặt cánh tay bà ta.
Lương Vịnh Văn nghĩ lúc nãy Thôi Trí Viễn quay về sắc mặt có vẻ rất tươi tắn, tâm trạng trông rất sung sướng, trong lòng hốt hoảng giật mình, cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
“Tư Dao, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ, cho dù có c.h.ế.t con cũng sẽ không đi làm bảo mẫu cho bọn họ.”
Lương Tư Dao vô cùng kiêu căng, khinh bỉ người nơi này: “Bắt con đi hầu hạ đám người nhà quê kia, còn không bằng bảo con đi chết.”
“Con nói bậy cái gì thế.” Lương Vịnh Văn vỗ nhẹ cô ta, lòng nóng như lửa đốt: “Không được, mẹ phải nghĩ cách ngăn cản mới được, không thể để bọn họ vào nhà mình được.”
“Mẹ cản được lần này, có thể cản được mấy lần tiếp theo sao?”
“Nếu ông ta đã quyết tâm muốn dẫn cả gia đình già trẻ đi qua đó, cho cả gia đình bọn họ đi vào nhà mình ở, mẹ cũng chẳng có cách nào với ông ta. Nếu mẹ gây sự, nói không chừng chúng ta sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó người bị mất mặt chính là chúng ta, người bị đuổi đi lưu lạc đầu đường chính là chúng ta.”