THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Tuy rằng cô ấy đang nói thầm, nhưng âm lượng lại không nhỏ, Lương Vịnh Văn nghe thấy rất rõ ràng, sắc mặt vốn dĩ đã khó coi lại giống như ngưng kết một lớp băng mỏng.

Thấy hai ông bà già nhà họ Thôi đứng ở cửa cầu thang, Lương Vịnh Văn cũng không mời bọn họ vào nhà ngồi, còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo: “Thôi Trí Viễn đã nói chuyện nhà họ Thôi mấy người không liên quan gì đến tôi, không cho tôi can thiệp nhúng tay vào, mấy người có chuyện gì thì đi mà tìm anh ấy đi.”

Nói xong, bà ta lập tức kéo Lương Tư Dao về phòng, cũng không để ý đến Thôi Tư Vi.

“Tư Vi, bình thường mẹ con ở nhà cũng có thái độ như thế sao?”

Bình thường ở nhà họ Thôi, bà già họ Thôi luôn bày ra dáng vẻ mẹ chồng, đừng nói là Tiền Mộng Bình, lúc trước đến cả Vương Mãn Đình cũng đều bị bà ta đè đầu trở nên ngoan ngoãn, con trai con gái cũng không dám làm việc ngông nghênh phát giận với bà ta.

Thôi Tư Vi biết chuyện nhà họ Thôi, có ấn tượng không tốt lắm với hai ông bà già này, nhưng mà vẫn giữ lễ phép nên có: “Tính cách của bọn họ không được tốt cho lắm.”

“Cái này mà không tốt cái gì chứ, rõ ràng là không biết lễ phép gì cả.”

Bà già họ Thôi xụ mặt nói, lúc bà ta đang định nói gì thì ông già Thôi kéo cánh tay bà ta, sau đó mở miệng nói: “Tư Vi, cha con có nói chừng nào sẽ về không?”

“Không nói, chỉ nói buổi trưa sẽ không quay về ăn cơm.”

Thấy ông ấy nhanh nhất cũng phải đến chiều mới về, ông già Thôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông bà có chuyện cần nói với cha của con, nếu cha con không ở đây thì ông bà đi về trước, buổi tối lại đến, chờ cha con về, con nhớ nói lại với cha.”

“Dạ vâng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-909.html.]

Thôi Tư Vi cũng chẳng thân thiết gì với bọn họ, cậu bé chỉ là một đứa con nít, không biết nên tiếp đãi bọn họ như thế nào, hiện tại bọn họ đi về thì không có gì tốt hơn.

Tiễn bọn họ đi rồi, Thôi Tư Vi quay về phòng, ngồi trong phòng đọc sách một mình.

Sau khi hai ông bà già họ Thôi ra khách sạn rồi, đi đến trạm xe buýt cách đó không xa chờ xe, bà già họ Thôi nói: “Lão Tôi, tôi thấy vợ của Trí Viễn chẳng phải loại người hiền lành gì, con nhóc ranh kia cũng quá mất dạy, chẳng có tí lễ phép nào, hai mẹ con ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, nếu sau này chúng ta ở chung dưới một mái nhà với bọn nó, nói không chừng sẽ là gà bay chó sủa.”

“Tạm thời không bàn đến những chuyện này, chờ gặp được Trí Viễn rồi, cẩn thận nói chuyện xong lại tính tiếp.” Ông già họ Thôi cong lưng, mặt mày không được tốt cho lắm.

“Cái con ranh Thôi Lan Chi khốn nạn kia, thì ra nó vẫn luôn tiếp xúc qua lại với hai mẹ con Cung Vãn Đường, lúc trước nó còn nói dối chúng ta nữa.”

“Cái con ranh bất hiếu kia, tôi thật sự quá hối hận, tại sao lúc trước còn dìm nó c.h.ế.t chìm luôn đi.”

Bà già họ Thôi nghĩ đến đứa con gái này, bà ta lại nhịn không được nói không lựa lời tức giận mắng mở, miệng bla bla: “Lần này Trí Viễn về, chắc chắn là con ranh kia đã mách lẻo ở sau lưng, cho nên thái độ của nó mới lạnh nhạt vô tình như thế.”

“Bà đây vất vả mang thai mười tháng mới đẻ ra nó, tay phân tay nước tiểu nuôi nó lớn lên, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện để nó gánh vác trách nhiệm một chút, chúng ta cũng đã xin lỗi nó rồi, nó lại còn hận chúng ta lâu như thế, bây giờ còn muốn quậy cho cả gia đình không được yên bình”

“Nếu không phải hôm qua nó nói mấy chuyện đó ra, Văn Đồng cũng sẽ không xa cách chúng ta, Mộng Bình cũng sẽ không có mấy suy nghĩ lung tung kia, cũng sẽ không làm cho chúng ta ở trong nhà lại khó xử như thế.”

“Kiếp này của tôi đúng là thiếu con nghiệp chướng kia, chắc là nó vẫn còn đang theo dõi sát sao chúng ta, mỗi ngày đều đang nguyền rủa chúng ta, ước gì chúng ta đi c.h.ế.t sớm.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi