Chuyện quá khứ đã qua đi, Cung Linh Lung đã buông bỏ từ lâu, lạnh nhạt nhìn ông ấy một cái rồi tiếp tục nói: “Mãi đến đầu năm bảy mươi sáu, cả gia đình tên khốn nạn kia ăn h.i.ế.p mẹ, dùng gậy đập vào đầu mẹ, mẹ ngược lại nhờ họa được phúc khôi phục lại trí nhớ. Sau đó chúng tôi cùng nhau ra tay đưa tên khốn nạn kia vào tù, cũng tính toán từng bước một quay về kinh đô báo thù, cuối cùng đến tháng tám tháng chín năm ngoái đã báo thù rửa hận xong.”
Cô kể lại một cách nhẹ nhàng hờ hững, Thôi Trí Viễn nghe xong lại cảm thấy trái tim như bị đao cắt, vô tận áy náy tràn ngập trong tim, đau đớn muốn chết: “Xin lỗi, xin lỗi, là cha có lỗi với Vãn Đường, có lỗi với con.”
“Không liên quan gì đến ông cả.”
“Cho dù lúc trước ông không ly hôn với mẹ, đám người kia vẫn cứ sẽ hại nhà họ Cung, sẽ nhổ cỏ tận gốc với mẹ, dựa theo năng lực của ông cũng không thể bảo vệ được mẹ, càng không bảo vệ được tôi.”
“Bọn họ có quyền cao chức trọng, dựa theo danh tiếng và bối cảnh của nhà họ Cung năm xưa mà bọn họ còn dám nghênh ngang vào nhà hành hung g.i.ế.c người, nếu lúc trước nhà họ Thôi của ông đối đầu với bọn họ thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, nếu lúc đó ông và mẹ không ly hôn, nói không chừng ông cũng đã mất mạng rồi.”
“Chuyện này ông đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần áy náy, hai mẹ con chúng tôi chưa bao giờ oán trách ông, người chúng tôi thù hận chỉ là đám kẻ thù đã hại nhà họ Cung.”
Cô càng nói như thế thì Thôi Trí Viễn lại càng áy náy, nghĩ đến hai mẹ con bọn họ bị tên khốn nạn nào đó lừa gạt ngược đãi, tim ông ấy lại đau đến mức không thở nỗi: “Linh Lung, con có xác định răng tên cặn bã kia đã c.h.ế.t chưa?”
“Chết rồi, chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, chỉ có một tấm chiếu mỏng cuốn lấy rồi đem chôn.”
Cung Linh Lung không muốn nhắc đến đám khốn nạn xấu xa nhà họ Bạch kia, cầm khăn lau khô nước đổ trên bàn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Những chuyện đó đều đã qua hết rồi, nếu không phải ông hỏi thì chúng tôi cũng sẽ không nhớ đến nữa.”
“Mẹ đã tự chữa lành vết thương đó, buông bỏ quên đi những ngày tháng nhục nhã từ lâu rồi, cơ thể cũng đã được điều dưỡng khỏe lại. Ông ngoại và hai cậu đều còn sống, có cuộc sống hạnh phúc, sau đó cũng đã báo được thù, mẹ cũng đã hoàn thành ước mơ của mình, cho nên mới đồng ý lời cầu hôn của chú Hàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-912.html.]
“Mấy năm nay mẹ sống rất khổ rất mệt, muốn nuôi lớn con cũng chẳng dễ dàng gì, chú Hàn và ông bà Hàn đều rất quan tâm mẹ, chú Hàn rất yêu thương mẹ, coi mẹ như châu báu, mẹ đã chậm rãi đi ra khỏi quá khứ, sau khi có em trai thì lại càng hạnh phúc hơn.”
Tối hôm qua Thôi Trí Viễn cũng đã nhận ra, Hàn Tế đối xử với bà rất tốt, trong mắt ông ấy chỉ có bà, khi đối mặt với người ngoài thì vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với bà mới trở nên dịu dàng ấm áp.
Ông ấy xác định Hàn Tế không phải cố ý làm thế cho ông ấy nhìn, mà đây là hình thức ở chung bình thường của hai vợ chồng bọn họ, thật sự đặt bà ở trong tim trân trọng.
Về phương diện này thì Hàn Tế đã làm tốt hơn ông ấy rất nhiều.
“Linh Lung, cha biết. Cha sẽ không phá hư hạnh phúc hiện tại của Vãn Đường, càng sẽ không vạch trần vết sẹo của em ấy. Chỉ cần mẹ con hạnh phúc thì cha cũng yên tâm rồi.” Thôi Trí Viễn hiểu cô nói thế là có ý gì.
Cung Linh Lung tin tưởng ông ấy thật lòng nghĩ thế, tin tưởng ánh mắt nhìn người của mẹ, lại nói: “Từ đầu đến cuối mẹ chưa bao giờ nói nửa lời không tốt về ông với tôi, cũng chưa bao giờ nói cho tôi biết vì sao hai người lại ly hôn, trước kia mẹ không nói cho tôi biết cha ruột là ai cũng là vì tình hình trước kia quá đặc biệt, sợ bối cảnh du học của ông sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân và công việc của tôi, chờ giai đoạn đặc biệt qua rồi, mẹ mới nói cho tôi biết.”
“Linh Lung, mẹ con làm thế là đúng, không nói cho con biết thật ra mới là cách tốt nhất để bảo vệ con.”
Lúc trước Thôi Trí Viễn từng cùng em gái trò chuyện về chuyện diễn ra trong mười năm qua, vô số phần tử trí thức bị hãm hại đến chết, còn có rất nhiều người kiên trinh bất khuất bị tra tấn nhục nhã, xung quanh xảy ra vô số trường hợp như thế, ông ấy nghĩ thôi cũng cảm thấy trái tim băng giá.
Lúc trước nhà họ Cung cũng có bối cảnh nhà tư bản, có rất nhiều mối quan hệ với nước ngoài, nếu lúc đó nhà bọn họ không xảy ra chuyện rời khỏi kinh đô, có lẽ mười năm nay cũng sẽ sống rất thảm.
Lúc trước ba cha con bọn họ đi đến Hồng Kông phát triển là hành vi vô cùng sáng suốt, cho có điều hai mẹ con bọn họ lại vì chút ngoài ý muốn mà chịu đủ đau khổ.