THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Linh Lung, ai là người đã hại nhà họ Cung thế?” Thôi Trí Viễn muốn biết chuyện này.

“Chúng tôi đã báo thù xong rồi, tất cả đều đã chết, con cái cũng không có cơ hội xoay người nữa.”

Vụ án của nhà họ Trịnh và nhà họ Tiết đã được kết án từ lâu, toàn bộ con cháu nhà họ Trịnh đều không có kết cục tốt, con cái của Trịnh Phủ Nhân ít nhất đều phải ngồi tù mười lăm năm, hơn phân nửa đời cháu bị bỏ tù, nửa còn lại cũng bị sung quân đến hải đảo xa xôi để cải tạo lao động, đời này bọn họ đều không thể quay về trung tâm quyền lực kinh đô nữa.

Hiện tại mọi chuyện đều đã giải quyết xong, nếu ông ấy muốn biết, Cung Linh Lung cũng lựa một vài chi tiết quan trọng nói cho ông ấy nghe.

“Tiết Hải Huy?”

Thôi Trí Viễn biết ông ta, mặt mày xanh mét: “Đúng là một tên khốn vong ơn phụ nghĩa, lúc trước anh Tuấn coi ông ta như anh em, ông ta còn thường xuyên đến nhà họ Cung chơi, ông ngoại bà ngoại con đều đối xử rất tốt với ông ta, nhà họ Cung còn giúp đỡ ông ta rất nhiều trong công việc.”

“Ông ta đạp lên xác của bà ngoại tôi mới có thể bò lên địa vị cao như thế, cũng là vì có Trịnh Phủ Nhân đứng ở đằng sau chống lưng, cho dù anh cả của ông được Trương Trọng Kiều yêu thích thì cũng không thể làm lại ông ta, hai người bọn họ là đối thủ một mất một còn cạnh tranh rất nhiều năm, hai người bọn họ lần lượt sụp đổ trong vòng một tháng.”

Gương mặt Thôi Trí Viễn trở nên căng thẳng, hỏi cô: “Linh Lung, anh cả của cha có hãm hại nhà họ Cung hay không?”

“Bọn họ thì không, nhưng mà sau khi nhà họ Cung bị cháy chừng nửa năm thì lại mặt dày bá chiếm bất động sản của hồi môn của mẹ tôi, lúc mẹ tôi đi đòi lại còn kiên quyết không chịu thừa nhận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-913.html.]

Cung Linh Lung ăn ngay nói thật, nhưng mà nghĩ đến mấy người nhà họ Thôi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, lại nói một câu: “Mấy năm nay ủy ban cách mạng nắm quyền làm xằng làm bậy, anh cả của ông có thể thăng chức vững vàng như thế cũng không phải vì ông ta có năng lực tài giỏi đến thế nào. Ông ta không đạp lên m.á.u của người nhà họ Cung để bò lên, nhưng chắc chắn đã đạp lên m.á.u của người bị hại khác, tóm lại chẳng phải thứ tốt lành gì, nghe nói chứng cứ phạm tội của ông ta dày chừng một gang tay, ông ta bị phán tù chung thân đã là quá hời rồi.”

Cô nghe mẹ chồng nói về vụ án của nhà họ Thôi, những gì kể lại cho ông ấy nghe đều là thật, còn nhắc nhở ông ấy một câu: “Vụ án của ông ta không thể nào xoay chuyển được, cho dù ông có bỏ trăm vạn ngàn vạn thì cũng không thể thay đổi kết quả.”

“Linh Lung, bọn họ vi phạm pháp luật quốc gia, đã làm sai thì phải gánh vác hậu quả, kết quả hiện tại đều là do bọn họ gieo gió gặt bão.”

“Cha sẽ không lãng phí tiền bạc để làm việc tốn công vô ích, bọn họ không đáng để cha làm như thế.”

“Ngày hôm qua cha đã đến nhà họ Thôi, đã bày tỏ rõ thái độ với bọn họ, cho cháu trai một vạn, để thằng bé đưa một ít đồ ăn quần áo cho bọn họ, coi như làm hết tình anh em.”

“Cha cũng chỉ có thể làm nhiêu đó với bọn họ mà thôi.”

Thấy ông ấy phân rõ trái phải, rất có nguyên tắc ở phương diện này, Cung Linh Lung lại có thêm ấn tượng tốt với ông ấy, cũng không hề nhắc đến chuyện của nhà họ Thôi nữa, tiếp tục đề tài chính: “Ông còn muốn hỏi gì nữa không?”

Thôi Trí Viễn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn biết mọi thứ về hai mẹ con bọn họ, chỉ có điều ông ấy không nên hỏi quá nhiều về chuyện của Cung Vãn Đường, chỉ đành hỏi chuyện của cô: “Lúc trước cha nghe Tĩnh Xuyên nói hai đứa kết hôn vào đầu năm bảy mươi sáu, hai đứa đến với nhau như thế nào?”

Cung Linh Lung biết ông ấy muốn hỏi quá trình trưởng thành của cô, chuyện này cũng không có gì không thể trả lời, dứt khoát bắt đầu kể từ chuyện khi cô còn nhỏ, lại nói đến quá trình xem mắt, kết hôn, mang thai, sinh con và thi đại học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi