Cô nói rất bình tĩnh, những mà cuộc sống ở vùng nông thôn mà hai mẹ con bọn họ trải qua, Thôi Trí Viễn nghe mà tim đau nhói, tuy rằng cô bất đắc dĩ bị buộc phải đi xem mắt, đi nhầm bàn lại may mắn gặp được một người đàn ông tốt, nhưng khi đó cô phải bất lực tuyệt vọng đến cỡ nào, nếu không đến bước đường cùng thì cô cũng sẽ không dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy hai trăm đồng tiền lễ hỏi kia.
Khi còn nhỏ cô sống vất vả như thế, nhưng Lương Tư Dao nuôi ở nhà ông ấy lại chưa từng chịu khổ gì, đôi bên khác biệt như thế, Thôi Trí Viễn đã bị bao phủ bởi áy náy.
Con gái ruột của ông ấy thì ở trong nước chịu khổ, ăn bữa nay lo bữa mai, có lẽ còn chưa bao giờ được ăn no, còn nhỏ đã phải gánh lấy trách nhiệm bảo vệ mẹ, còn phải đối kháng với cả gia đình cặn bã khốn nạn kia, cuộc sống như thế, ông ấy không dám tưởng tượng.
Còn có sau này, bọn họ lần lượt tính kế báo thù, chỉ e chỉ có bọn họ mới biết quá trình này gian khổ như thế nào, mà những thứ này, cô chỉ dùng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ để nói lướt qua.
Sau đó Thôi Trí Viễn còn hỏi rất nhiều chuyện, ông ấy muốn biết gì, Cung Linh Lung cũng không giấu diếm, nói hết cho ông ấy.
“Reng reng reng… Reng reng reng…”
Hai người nói chuyện đến tận mười một giờ rưỡi, mãi đến khi điện thoại vang lên, bọn họ mới dừng cuộc nói chuyện lại.
“A lô, xin hỏi ai đó?” Cung Linh Lung cầm điện thoại lên nghe máy, nghe được tiếng nói ở đối diện, cô mỉm cười nói: “Cha.”
Tiếng gọi “cha” ngọt ngào này, Thôi Trí Viễn nghe được, trái tim phát run, ông ấy biết cô không gọi mình, chắc là cha của Lục Tĩnh Xuyên gọi đến.
“Dạ được, con sẽ đến ký tên ngay.”
Cung Linh Lung trả lời với đầu dây bên kia, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Cha, bây giờ con đang ở trong nhà máy, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới đến, cha phải ở lại trong văn phòng chờ con một chút rồi. Con còn có một người khách nữa, lát nữa sẽ giới thiệu cho cha, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Lục Nam Chinh ở bên kia trả lời Cung Linh Lung cúp điện thoại, nói với Thôi Trí Viễn: “Là cha chồng của tôi gọi đến, ông ấy làm việc ở bộ phận tài nguyên đất đai, hồ sơ đất của hai dự án thí điểm của tôi cần phải đi ký tên đăng ký, trưa nay chúng ta đi ăn cơm cùng ông ấy đi.”
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-914.html.]
Thôi Trí Viễn vốn dĩ cũng muốn đi gặp anh chị sui, đứng lên nói: “Hôm nay mẹ chồng của con cũng đi làm đúng không?”
“Đúng vậy, hai văn phòng cách nhau không xa.”
Cung Linh Lung nói rồi lập tức gọi điện thoại cho mẹ chồng, ngoài miệng lại giới thiệu với ông ấy: “Cha mẹ chồng tôi đã ly hôn từ lâu rồi, lúc anh Tĩnh còn nhỏ đã ly hôn, nhưng mà bọn họ cũng không vì ly hôn mà không qua lại với nhau, hiện tại coi nhau như bạn bè, đối xử rất tốt với tôi và ba đứa nhỏ.”
“Được, cha biết rồi.” Trong lòng Thôi Trí Viễn đã hiểu.
Chu Lan Cầm nhận được điện thoại của cô, vui vẻ đồng ý trưa nay cùng nhau ăn cơm, sẽ ở văn phòng chờ bọn họ đến.
Cúp điện thoại rồi, Cung Linh Lung lập tức dọn dẹp đồ đạc: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi qua đó”
Lên xe rồi, Thôi Trí Viễn nhớ ông ấy còn có một chuyện chưa hỏi, mở túi lấy giấy bút ra nói: “Linh Lung, con ghi lại số điện thoại nhà con và công ty cho cha đi, với cả địa chỉ nhà của con nữa.”
Cung Linh Lung cũng không từ chối, hiện tại trên cơ bản cô đã có thể khẳng định sau này bọn họ còn sẽ tiếp xúc với nhau rất nhiều, để lại số điện thoại cho nhau cũng tốt.”
“Được rồi, ông ghi lại đi.”
Cô đọc số điện thoại cả hai nơi cho ông ấy, cũng nói luôn địa chỉ nhà: “Hiện tại nơi chúng tôi đang ở là nhà của cậu cả, ông ngoại mua cho tôi và mẹ một căn nhà làm của hồi môn, nhà của tôi thì đã tân trang sửa lại xong rồi, là một căn tứ hợp viện bên cạnh cố cung, nhưng chúng tôi không dọn qua đó ở, dự định chờ ông ngoại về rồi lại chuyển nhà. Hiện tại mẹ đang ở viện gia thuộc quân khu kinh đô, dạo gần đây là vì cậu cả về thăm cho nên mẹ mới dẫn theo Xích Xích về ở cùng chúng tôi.”
“Linh Lung, bình thường Tĩnh Xuyên đều phải đến trường quân đội học tập và đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, con đều ở nhà một mình với ba đứa nhỏ sao? Con có thuê vệ sĩ và bảo mẫu không?”
“Không.”
Cung Linh Lung lắc đầu nói: “Nơi này không phải nước M, chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có cảnh vệ viên và trợ lý sinh hoạt, nhưng người khác thì không được phép, nếu bị phát hiện còn sẽ bị tố cáo là nhà tư bản.”