THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Thôi Trí Viễn cầm thau rửa mặt đi vào, Lương Vịnh Văn lập tức sốt ruột mở miệng chất vấn: “Thôi Trí Viễn, lúc nãy anh gọi người kia là anh sui, là có ý gì hả?”

Thôi Trí Viễn không thèm để ý đến bà ta, cất thau vào chỗ cũ, ngồi xuống một cái ghế trống, thái độ vô cùng lạnh nhạt nói với cha mẹ mình: “Cha mẹ, đã tối rồi mà cha mẹ còn đến đây, có chuyện gì sao?”

Thấy ông ấy không thèm nể mặt Lương Vịnh Văn, thậm chí còn không nói tiếng nào với bà ta, không hiểu sao trong lòng bà Thôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trong lòng bà ta thoải mái, Lương Vịnh Văn thì hoàn toàn ngược lại.

“Cha, mẹ đang nói chuyện với cha đó.” Lương Tư Dao bực bội trước thái độ của ông ấy đối với mẹ, đứng ra bênh vực bà ta.

“Người lớn đang nói chuyện, con nít đừng có xen lời vào.”

Thôi Trí Viễn vô cùng lạnh nhạt lên tiếng răn dạy: “Người đến là khách, phải tôn trọng khách, đến cả lễ nghi thường thức cơ bản nhất cũng không hiểu sao?”

Tuy rằng ông ấy đang răn dạy Lương Tư Dao, nhưng thật ra cũng là đang chỉ trích Lương Vịnh Văn.

Người nhà họ Lương đều không được ăn học quá nhiều, trên cơ bản là người chẳng có văn hóa gì, càng miễn bàn đến lễ nghi, bọn họ chỉ biết giở thói ngang ngược, chơi chiêu trò độc ác, con cháu cũng đều rất mất dạy.

“Ông không tôn trọng tôi…”

Lương Tư Dao nóng tính, lập tức nhảy cẫng lên.

“Lương Tư Dao, câm miệng ngay.”

Thôi Tư Vi không nhịn được nữa, chỉ thẳng vào cánh cửa đang mở nói: “Nếu chị không ngậm miệng lại được thì chị lập tức đi ra ngoài ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-920.html.]

Thấy mẹ của cậu lại theo thói quen mà trừng mắt nhìn mình, Thôi Tư Vi lại giành nói trước: “Có phải mẹ cảm thấy hôm nay chưa đủ mất mặt đúng không?”

Hôm nay cha của cậu bé không có ở nhà, hai mẹ con bọn họ liên tục kiếm chuyện, gây sự tùm lum, cậu bé đã ôm một bụng lửa giận rồi. Nếu không phải người đang đứng trước mặt là mẹ và chị của cậu bé, cậu thật sự rất muốn vả cho hai người bọn họ vài cái bạt tai.

“Thôi Tư Vi, con giỏi lắm.” Lương Vịnh Văn bị cậu bé chọc tức đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng.

“Con cũng không muốn cãi nhau với hai người, cha đang nói chuyện với ông bà nội, mẹ và chị không muốn nghe thì có thể rời đi, ngồi lại ở chỗ này thì phải lễ phép, cha nói chuyện xong sẽ tự trả lời câu hỏi của mẹ.” Thôi Tư Vi có thể hiểu được vì sao chị của cậu bé lại mất dạy và không lễ phép, nhưng lại không thể hiểu nổi đầu óc của một người trưởng thành như mẹ.

Thấy cháu nội có lễ phép hơn, trong mắt hai ông bà già họ Thôi có chút vui mừng, ánh mắt khi nhìn về phía hai mẹ con Lương Vịnh Văn cực kỳ không tốt.

Bà Thôi thấy bọn họ không la lối gì nữ, cũng không trách mắng dạy dỗ bọn họ, chỉ lộ ra vẻ mặt hiền hòa từ ái nói chuyện với Thôi Trí Viễn: “Cha mẹ cũng không có chuyện gì quan trọng, lâu lắm rồi con không quay về, vừa về đã bận chuyện này chuyện kia, cũng không về nhà ăn được bữa cơm. Cha mẹ đến đây hỏi xem chừng nào thì con rảnh, về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, sẵn tiện gặp mặt em gái của con luôn.”

“Chờ thêm vài ngày nữa đi, mấy ngày tới tôi đều có kế hoạch rồi.” Giọng điệu nói chuyện của Thôi Trí Viễn khá lạnh nhạt.

Bà già họ Thôi gật đầu, ngoài miệng lại nói: “Được rồi, chiều nay Mẫn Chi có quay về, hai anh em bọn con cũng gần hai mươi năm rồi không gặp, nhà nó có ba đứa cháu trai cháu gái, con làm cậu mà về nước còn chưa gặp được lần này, sau này sẵn tiện gặp mặt nhau luôn.”

Thôi Trí Viễn vô cùng bình tĩnh nói: “Nghe nói em ấy lại tìm một người đàn ông mới, bây giờ đã kết hôn chưa?”

Nụ cười trên mặt bà già họ Thôi cứng ngắc, trong lòng lại lôi Thôi Lan Chi thích mách lẻo ra mắng một trận nói: “Chỉ là người khác giới thiệu xem mắt làm quen thôi, đi thêm bước nữa xây dựng gia đình mới rất rắc rối, nó tiếp xúc vài lần cảm thấy không hợp thì đã không còn lui tới nữa rồi.

Lúc nãy Thôi Trí Viễn cũng nhìn thấy vẻ cứng đờ trên mặt bà ta, không vạch trần lời nói dối của bà ta, ông ấy cũng đoán được bà ta đến đây lại là vì muốn ông ấy giúp đỡ gia đình em gái lớn.

“Nghe nói con gái lớn nhất của em ấy cũng đã kết hôn gả chồng từ lâu rồi, điều kiện nhà chồng cũng còn tạm được, hai đứa nhỏ đều mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn có nhà để ở, cần gì phải đi thêm bước nữa, dẫn theo con nhỏ đi ăn nhờ ở đậu chứ?”

“Lan Chi nhỏ hơn nó, hai đứa nhỏ còn nhỏ như thế, không có bất cứ người nào giúp đỡ, lúc trước còn sống khó khăn như thế, không phải em ấy vẫn cứ dẫn theo hai đứa con vượt qua được sao.”

Tuy rằng Thôi Trí Viễn không đi điều tra quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng chắc chắn cuộc sống của em hai sẽ không kém hơn em út, cũng tốt hơn cuộc sống trước đây của hai mẹ con Cung Vãn Đường rất nhiều, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như thế, bà ta vẫn cứ không chịu chăm chỉ thành thật sinh sống mà cứ luôn ỷ lại tính kế người khác, loại người thế này đúng là đã hết thuốc chữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi