“Thôi Lan Chi có công việc có thu nhập, ăn uống tiết kiệm cũng đủ dùng. Hiện tại Mẫn Chi lại không có công việc, không có nguồn kinh tế, hai đứa nhỏ đi học còn phải đóng tiền học phí, tiền sinh hoạt hằng ngày của ba mẹ con nó cũng không ít, cũng không thể bảo Kỳ Kỳ giúp đỡ gia đình mãi, nó không còn cách nào khác mới phải tính đến những con đường khác.”
Thái độ của bà già họ Thôi đối với hai đứa con gái trái ngược nhau hoàn toàn, bà ta cực kỳ bất công cưng chiều Thôi Mẫn Chi, nhưng lại ước gì có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi Lan Chi.
Thấy mặt mày ông ta lạnh nhạt, chẳng có chút biểu cảm gì, bà già họ Thôi cũng không đoán được hiện tại ông ấy đang nghĩ gì, lại bắt đầu chơi chiêu tình cảm: “Lúc trước năm anh em bọn con rất thân thiết với nhau, từ sau khi bọn con kết hôn có gia đình riêng rồi, tình cảm cũng dần dần trở nên xa cách.”
“Hiện tại hai anh em của con đều đã…”
“Nhất là anh cả của con, chắc là không bao lâu nữa con sẽ rời đi, cũng không biết đời này hai đứa còn có thể gặp nhau mấy lần.
“Lúc con rời nhà đi đến nước M, đời thứ ba chỉ mới có mình Văn Hào, mấy đứa cháu khác con cũng chưa từng gặp.”
“Con đi một lần tận hai mươi năm, chờ đến khi về thì trong nhà đã có cháu cố luôn rồi, không biết đến bao giờ còn mới về lại lần nữa.
“Nếu con đã về, mấy đứa bọn con cũng nên đi gặp nhau trò chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, có lẽ lúc trước có hiểu lầm gì đó, gặp nhau trò chuyện rồi cũng có thể giải thích rõ ràng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-921.html.]
Thôi Trí Viễn yên lặng lắng nghe, chờ bà ta nói xong mới mở miệng nói: “Trước kia chẳng có hiểu lầm gì cả, chỉ là mọi người có mục tiêu khác nhau thôi. Bọn họ có lý tưởng có theo đuổi, tôi cũng có khát vọng lý tưởng và chuẩn tắc làm người của mình, tuy rằng tôi không đồng ý với ước mơ của bọn họ, nhưng tôi lại tôn trọng bọn họ. Cho dù thời gian quay ngược lại lần nữa, thái độ và quyết định của tôi vẫn sẽ giống như hai mươi năm trước, chúng tôi không hợp ý nhau, không thể hợp tác với nhau được.”
Lúc trước ông ấy kịch liệt phản đối không cho bọn họ đi lên con đường làm quen, chuyện này hai ông bà già nhà họ Thôi đều biết, cũng là vì việc này nên mới cãi nhau với ông ấy, lại thêm Cung Vãn Đường không chịu giúp đỡ, không cho nhà họ Cung giúp gì, hơn nữa lại thêm rất nhiều chuyện vặt trong nhà, dẫn đến sau này mâu thuẫn tích lũy càng lúc càng nhiều.
“Thằng hai, mọi chuyện đã đến nước này, có nói thêm chuyện quá khứ nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Ông già họ Thôi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi suy sút, thở dài mở miệng nói: “Dựa theo tình hình hiện tại, có lẽ lựa chọn của con là đúng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc con ở nước ngoài phát triển thôi. Nếu mấy năm nay con ở lại trong nước, đi con đường mà con lựa chọn, gặp phải đủ loại chính sách hạn chế, không nói chuyện khác, mười năm nay con chắc chắn sẽ chịu không nổi, chắc chắn cũng không có được cơ sở như ngày hôm nay.”
Ông ta nói rất có đạo lý, cũng là sự thật, Thôi Trí Viễn đồng ý: “Cha, chính sách chế độ là một nguyên nhân lớn, đi ngược chiều gió sẽ gặp trở ngại, thuận chiều gió sẽ gặp gió bay lên cao, nhưng mà thành công của bất kỳ ai cũng không phải chỉ cần như thế, mà càng cần thêm rất nhiều sự cố gắng, kiên trì và vâng theo nội tâm của mình.”
“Mấy năm nay mấy người anh cả phát triển rất thuận lợi, nhưng điểm xuất phát của bọn họ lại không phải do chính bọn họ cố gắng có được mà là đạp lên sự đau khổ của em út để leo lên, phía sau mỗi một lần thăng chức đề bạt chính là đạp lên vô số sự đau khổ, nước mắt, thậm chí là cả m.á.u tươi và sinh mệnh của các phần tử tri thức.
Những lời này của ông ấy chọc trúng chỗ đau của ông già Thôi, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Đủ rồi.”
Ông ta không muốn nhắc tới, có nghĩa là ông ta không muốn thừa nhận, Thôi Trí Viễn dựa người vào lưng ghế, mặt mày lạnh nhạt: “Tôi đồng ý giúp đỡ em út, là vì tôi có lỗi với em ấy, hại em ấy chịu khổ suốt mười năm.”