“Còn nữa, có một số việc tôi sẽ không nói rõ, tôi sẽ không làm người coi tiền như rác, cha mẹ cũng đừng để Văn Đống đi làm loại người này.”
“Thằng bé cũng là cháu nội của cha mẹ, sau khi gia đình gặp nạn cũng luôn là thằng bé chống đỡ gia đình, Văn Hào bị như thế là do nó tự tìm, nhưng Văn Đống là bị người lớn trong nhà liên lụy. Văn Đống không nợ gì trong nhà, là người trong nhà nợ thằng bé, tốt nhất cha mẹ nên dừng cái sự bất công của mình ở thế hệ của tôi, đừng kéo dài đến đời sau.”
Thôi Văn Đống ngồi cạnh cửa nghe chú hai bảo vệ mình, cổ họng nghẹn lại, mắt cũng hơi nóng lên, mấy năm nay chỉ có chú hai là suy nghĩ vì anh ta, còn ông bà nội và mẹ thì lại chưa từng quan tâm cái gì, trong lòng và trong mắt bọn họ chỉ có anh cả đang bị nhốt trong tù mà thôi.
Bọn họ ở nhà cứ luôn lo lắng sợ anh cả ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không biết anh cả có bị ăn h.i.ế.p chèn ép gì hay không. Nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ hỏi anh ta rằng đi ra ngoài bán hàng có lạnh không, có nóng không, ăn cơm có no không, có bị ai khinh thường và cười nhạo không, mỗi lần nhìn thấy anh ta đều chỉ quan tâm xem hôm nay buôn bán lời được bao nhiêu tiền.
Bởi vì những lời Thôi Lan Chi nói ngày hôm qua, hiện tại giữa Thôi Văn Đống và bọn họ đã xuất hiện ngăn cách, ông già Thôi cũng không muốn cháu trai có thành kiến với bọn họ, vội nói tiếp: “Văn Hào và Văn Đống đều là cháu nội của cha, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cha mẹ cũng không bất công với Văn Hào.”
“Mỗi ngày Văn Đống đều đi sớm về trễ, ở bên ngoài buôn bán kiếm tiền cũng rất vất vả, mấy chuyện này cha mẹ đều nhìn thấy rất rõ.”
“Cha mẹ cũng không muốn để nó đi ra ngoài buôn bán bị người ta cười nhạo, nhưng mà cũng không còn cách nhiều khác, trong nhà có rất nhiều người cần ăn cơm, sức khỏe của cha và mẹ con lại không tốt, thường xuyên phải uống thuốc khám bệnh, còn phải chăm sóc cho cháu cố còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào Văn Đống và Phán Nhi đi ra ngoài kiếm tiền nuôi sống gia đình.”
“Còn những cái không thể nói rõ mà con nói, sau này cha mẹ cũng không thể mang vào trong quan tài được, sớm muộn gì cũng sẽ chia cho Minh Viễn và hai ah em nó, chỉ là hiện tại còn chưa thể đụng đến.”
“Không phải cha mẹ tiếc tiền, mà là thời cơ còn chưa đến, không nói rõ với chị cả và Văn Đống là vì ít đi một người biết thì sẽ bớt đi một phần nguy hiểm”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-923.html.]
Thôi Trí Viễn nghe ông ấy nói như thế, cong môi cười cười, lại trông chẳng vui vẻ chút nào, giọng điệu có chút phiền muộn: “Cha, nói đến cùng thì tôi và con trai của tôi chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của cha.”
Mặt ông già Thôi cứng đờ, không còn lời nào để nói.
Đúng là lúc nãy ông ta chưa từng suy xét đến hai vợ chồng thằng hai, da mặt gượng gạo cứng đờ nói: “Con đi ra nước ngoài phát triển tốt như thế, chắc là cũng không thèm mấy thứ cỏn con trong nhà.”
“Đúng là tôi không thèm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn chia chác thứ gì.”
Thôi Trí Viễn hoàn toàn không có ý định chia tài sản gì cả, lúc trước ông ấy còn có thể vứt bỏ mọi thứ cho bọn họ, hiện tại càng sẽ không lấy gì của bọn họ, chỉ là thái độ của bọn họ vẫn cứ làm trái tim ông ấy rét lạnh.
Thấy hai ông bà già này chần chừ còn muốn nói thêm cái gì nữa, Thôi Trí Viễn mở miệng ngắt lời: “Được rồi, không cần phải nói mấy thứ này, hai mươi năm trước khi rời nhà tôi đã nói qua rồi, chắc là mấy người cũng còn nhớ rõ, hôm nay tôi sẽ không lặp lại lần nữa, thái độ của tôi vẫn cứ như thế, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.”
“Còn chuyện giữa các anh chị em chúng tôi, tôi chỉ nợ em út, hai anh em chúng tôi sẽ tiếp xúc đi lại sau với nhau, những người còn lại không cần tiếp xúc nữa.”
“Đời cháu của nhà họ Thôi, tôi cũng chẳng nợ bất cứ ai, cho dù là Văn Hạo hay là con cái của thằng ba hay là Mẫn Chi, tôi không phải cha của bọn nó, không có nghĩa vụ và trách nhiệm giúp đỡ bọn họ.”
Thấy ý chí ông ấy sắt đá như thế, bà già họ Thôi tức giận đến mức da mặt run lẩy bẩy, thấy hai mẹ con Lương Vịnh Văn ngồi trên giường vẫn còn đang cười, lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía hai ông bà già bọn họ, lập tức phát tiết một bụng lửa giận đối với hai mẹ con bọn họ: “Hai cái thứ mất dạy, cười cái gì mà cười, buồn cười lắm à.”