Nụ cười trên mặt hai mẹ con nhà họ Lương đều lập tức cứng đờ, ý cười còn chưa kịp thu hồi đã bị Thôi Trí Viễn nhìn thấy rõ ràng.
“Mày tưởng mày là cái thá gì chứ, Thôi Trí Viễn nó không thèm để ý đến chúng ta thì không lẽ còn để ý đến bọn mày à?”
“Bọn mày cho rằng lần này nó quay về đây là vì nhà họ Thôi sao, nó là vì vợ trước của nó, nó là vì con gái ruột của nó, mấy ngày nay nó chạy ngược chạy xuôi là đang tìm kiếm vợ trước và con gái của nó, hôm nay nó còn đi ra ngoài gặp bọn họ ăn cơm nữa đó.”
Bà già Thôi cố ý nói ra việc này, bà ta đã nhận ra, thằng hai là cái thứ lòng lang dạ sói, quan hệ vợ chồng với Lương Vịnh Văn lại không hòa thuận, gia đình không hạnh phúc, nếu ông ấy không giúp đỡ gia đình thì đừng trách bà ta không cho ông ấy sống yên.
Thôi Trí Viễn nhìn thấy rõ ràng vẻ tức giận và tính kế trong mắt bà ta, cảm xúc trong lòng cũng không d.a.o động quá nhiều, cũng không ngăn cản bà ta, tùy ý để bà ta nói chuyện.
Ông ấy vô cùng bình tĩnh, nhưng Lương Vịnh Văn đã nổi khùng, bà ta nhảy bật dạy, từ trên cao nhìn xuống chất vấn: “Thôi Trí Viễn, mẹ anh nói thế là có ý gì hả?”
“Bà ta đã nói rất rõ ràng, lần này tôi đi về là muốn đi tìm vợ cũ và con gái tôi, bọn họ cũng dùng lý do này để dụ tôi về.”
“Mấy ngày nay ngoại trừ đi gặp gia đình em gái út của tôi ra thì đều là đi tìm vợ cũ và con gái của tôi, ngày hôm qua đã gặp mặt bọn họ rồi, sáng nay con gái của tôi đã đến trước cửa khách sạn đón tôi, hôm nay tôi và con bé ở chung với nhau cả ngày.”
“Người đưa tôi về lúc nãy chính là cha chồng của con gái tôi, là anh sui của tôi, buổi trưa đi gặp mặt anh chị sui, ăn một bữa cơm với con gái và gia đình con rể.
Thôi Trí Viễn cũng không có ý định lừa gạt, cho dù mẹ ông ấy không vạch trần thì chờ vài ngày nữa ông ấy cũng sẽ nói chuyện này thôi.
Đương nhiên ông ấy cũng không phải muốn thương lượng cái gì với bọn họ, chỉ đơn giản là thông báo cho bọn họ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-924.html.]
“Thôi Trí Viễn, không phải anh đã nói là vợ trước của anh đã c.h.ế.t rồi sao? Sao bây giờ lại lòi đâu ra một con vợ trước, lại thêm một đứa con gái nữa, anh gạt tôi à?” Lương Vịnh Văn cảm thấy bà ta bị ông ấy lừa, tức giận quát to.
“Cô quát cái gì chứ.”
Thôi Trí Viễn ghét nhất dáng vẻ như người đàn bà đanh đá của bà ta, mặt mày âm u: “Lúc trước cũng có phải là tôi đến hỏi cưới cô đâu, là nhà cô buộc tôi phải cưới cô, hiện tại cô lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi chứ? Cô thích tùy ý kiếm chuyện, cảm thấy tôi lừa cô thì cô có thể đi mà. Cổng chính trong nhà luôn mở rộng vì cô, cô có thể dẫn theo Lương Tư Dao rời đi bất cứ lúc nào.”
Lương Vịnh Văn đã giận đến mức hàm răng phát run: “Vợ cũ của anh còn sống, còn sinh cho anh một đứa con gái, cho nên hiện tại anh đã ước gì tôi mau biến đi, ước gì tôi chủ động ly hôn đúng không?”
“Cô thích đi thì đi, thích ly hôn thì ly hôn, tùy cô.”
Thôi Trí Viễn chưa bao giờ có tình cảm với bà ta, cho dù đã có con trai thì cũng vậy thôi: “Cô không đi thì Thôi Trí Viễn tôi vẫn nuôi nổi cô, sẽ bảo đảm cô không cần lo ăn lo uống. Cô muốn đi thì tôi cũng sẽ không giữ lại.”
“Thôi Trí Viễn, anh đúng là đồ khốn nạn.”
Lương Vịnh Văn điên cuồng nhào qua, muốn đánh ông ấy, chỉ có điều Thôi Trí Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng, đàn ông lại khỏe hơn, tùy ý nắm lấy cánh tay bà ta tùy ý vung mạnh, bà ta đã bị ông ấy hất văng lên giường.
“Cha, mẹ.”
Thấy bọn họ đánh nhau, Thôi Tư Vi lập tức xông đến đứng ở giữa ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng quậy nữa.”
“Thôi Tư Vi, tại sao mẹ lại sinh ra một đứa vô ơn như con chứ?”
“Cha của con đối xử với mẹ như thế, con còn giúp cha, nói mẹ quậy, mẹ sinh ra một thằng khốn nạn như con thì có ích lợi gì hả?” Lương Vịnh Văn quát nạt cậu bé.