“Cha và Lương Vịnh Văn đã quyết định ly hôn, cũng muốn đuổi Lương Tư Dao ra khỏi nhà, nhưng chuyện này không liên quan gì đến con và mẹ, cha đã nhịn hai mẹ con bọn họ đủ lâu rồi.”
Thôi Trí Viễn không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, mà ông ấy đưa ra quyết định đó đúng là cũng chẳng liên quan gì đến cô, lúc này ông ấy cũng chủ động kể lại toàn bộ tình huống của cuộc hôn nhân này cho bọn họ biết.
Về việc tư của ông ấy, Cung Linh Lung chỉ nghe chứ không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Bọn họ rời đi không được bao lâu, lãnh đạo của khách sạn đã đến thông báo, bảo hai mẹ con Lương Vịnh Văn dọn đi ngay lập tức, lúc nãy khi chuyện đó diễn ra, bọn họ cũng ở hiện trường chứng kiến hết toàn bộ.
Hành vi của hai mẹ con này đã không thể coi như là kiêu căng vô lễ nữa rồi, hiện tại Lương Tư Dao bị bắt đến đồn công an, bị nghi ngờ đến tội g.i.ế.c người cưa thành công, còn nhỏ mà đã ác độc như thế, bọn họ thật sự không dám để hai mẹ con này tiếp tục ở đây nữa.
Thôi Tư Vi liên tục xin lỗi và cam đoan, lãnh đạo khách sạn mới đồng ý cho Lương Vịnh Văn ở lại khách sạn đến trưa, còn nghiêm khắc cảnh cáo bà ta không được kiếm chuyện nữa, nếu không cũng sẽ đưa bà ta đến cục công an để chịu giáo dục.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lương Vịnh Văn bị đánh, bốn mẹ con Cung Linh Lung đánh rất nặng tay, lúc này vẫn còn đau đến mức cuộn tròn trên giường khóc thút thít, lỗ tai cũng kêu ong ong, người ngoài nói cái gì bà ta cũng nghe không rõ.
Thôi Tư Vi ngồi ở đó với bà ta nửa tiếng đồng hồ, thấy cảm xúc của bà ta hơi dịu lại mới kéo bà ta đến bệnh viện gần đó khám.
Bà ta bị đ.ấ.m mười mấy cú đ.ấ.m vào mặt, lúc này mặt mũi bầm dập, đã không còn nhìn thấy rõ màu da gốc trên mặt nữa, răng cũng bị đánh đến lung lay, lúc bác sĩ kiểm tra vết thương và thoa thuốc cho bà ta, bà ta đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy la to.
Lúc này mấy người Cung Linh Lung đã chạy đến tòa nhà văn phòng tường đỏ, hai tay cô xách theo hai cái túi to, đây là quà cô chuẩn bị cho các ông cụ.
Bọn họ ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi chờ chừng năm phút, ông cụ Lục đẩy cửa đi vào gọi bọn họ vào, thấy ba đứa cháu cố cũng đi theo, cười vui vẻ hỏi: “Hôm nay ba đứa không đi bán hàng nữa à?”
“Ông cố.”
Ba đứa nhỏ lập tức nhảy cẫng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-942.html.]
Thôi Trí Viễn thấy ông cụ Lục đích thân đến nơi này, lập tức tiến lên chào hỏi: “Ông Lục, chào ông.”
“Chào đồng chí Thôi Trí Viễn.”
Ông cụ Lục bắt tay với ông ấy, nói chuyện vô cùng nhanh nhẹn: “Mời cậu cùng tôi đi đến văn phòng, hiện tại bọn họ đều đang có mặt, cụ thể như thế nào thì cậu cứ gặp mặt bọn họ rồi nói.
“Được rồi, làm phiền ông.” Thôi Trí Viễn cảm ơn.
“Tĩnh Xuyên, con dẫn theo ba đứa con trai vào văn phòng cha nghỉ ngơi đi.” Ông cụ Lục ra lệnh.
“Ông nội, ba anh em chúng nó cũng muốn quyên tiền, bọn họ nói muốn quyên góp hết số tiền lời kiếm được trong một tháng buôn bán này.” Lục Tĩnh Xuyên nhấc túi tiền nặng trĩu trong tay lên lắc lư trước mặt ông ấy, còn có chút kiêu ngạo nói: “Ba đứa cháu cố của ông nội kiếm tiền giỏi lắm đó, đây là thu nhập một tháng của ba nhóc ranh này nè.”
Hai mắt ông cụ Lục sáng rực lên: “Giỏi đó, đi buôn bán một tháng đã kiếm được nhiều tiền như thế, chẳng trách gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày nào cũng nhiệt tình như thế.”
Trong văn phòng có bảy tám ông cụ đang ngồi, thấy Cung Linh Lung xách theo hai túi đồ đi vào, ông cụ Hàn bật cười lên tiếng đầu tiên: “Linh Lung, còn sớm thế này mà đã mang cơm trưa đến cho các ông rồi à?”
“Con không mang cơm trưa, con mang một ít trà sáng đến cho mọi người.”
Cung Linh Lung cười khanh khách đi vào nhà, nghịch ngợm hoạt bát chào mọi người trong phòng. Đầu tiên là giới thiệu Thôi Trí Viễn cho mọi người, sau đó mới phát quà tặng cho bọn họ, nghịch ngợm nói: “Các ông cụ, đây là trà thuốc do mẹ con tự điều chế đó, con chờ đến khi trung tâm thương mại của con khai trương sẽ mang ra bán, các ông nếm thử hiệu quả trước đi.”
“Cái con ranh này.” Ông D cười mắng, đồng thời mời Thôi Trí Viễn ngồi xuống, ngoài miệng còn cười nói: “Lại còn dám bắt mấy ông già này làm chuột bạch thử nghiệm nữa à.”
“Chuột bạch già uống vào mà có hiệu quả tốt thì bảo đảm là tốt thật rồi.”
Lúc ở nhà Cung Linh Lung cố ý đóng gói thật đẹp, mỗi người hai hộp, mỗi hộp chừng nửa cân trà, cười giới thiệu: “Hộp màu xanh uống buổi sáng, bốc một nắm là đủ để pha uống cả ngày rồi, bởi vì đã được ngâm qua dược liệu cho nên có chút thoang thoảng mùi thuốc, mùi rất nhẹ không khó ngửi, có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, giảm mỏi mệt.”
“Hộp trà màu hồng này có dược tính ôn hòa hơn, người bị mất ngủ uống sẽ có hiệu quả tốt nhất, mỗi lần pha ba đến năm nhánh trà, nhai nuốt luôn cả xác trà, bảo đảm uống xong sẽ ngủ rất ngon, tinh thần phấn chấn làm việc đến năm một trăm hai mươi tuổi đều được.”