THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Mấy ông cụ nghe cô ba hoa, một người trong số đó cười ầm lên: “Hiện tại ông đang muốn về hưu, con lại bắt ông làm đến năm một trăm hai mươi tuổi, con cố ý hại ông đúng không.”

“Ha ha ha.”

Mọi người đều cười ầm lên, Cung Linh Lung cũng cười mãi không ngừng: “Ông Tạ, ông chơi cờ không thắng con, câu cá cũng câu không lại con, khoác lác cũng thua con nốt, ông chẳng tinh thông hoạt động giải trí nào, nghỉ hưu sớm chẳng phải sẽ chán đến c.h.ế.t sao. Ông đó, trời sinh đã có số phải làm việc vất vả rồi, ông cứ ngoan ngoãn tiếp tục làm việc đi, đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.”

“Ha ha ha… Ha ha ha…” Mấy ông cụ lại cười ầm lên.

Ông cụ Lục còn tiếp tục trêu ông ấy phụ cháu dâu: “Linh Lung nói không sai, số ông là phải làm việc vất vả, chỉ cần còn chưa nhắm mắt thì gió mặc gió, mưa mặc mưa mà bò dậy đi làm, làm việc mà không c.h.ế.t thì cứ làm cho đến c.h.ế.t luôn.”

Ông cụ Tạ cũng không thèm để ý đến mấy lời nói vui đùa của bọn họ, cũng bị trêu chọc cười mãi không ngừng, tự đứng dậy đi rót nước, muốn nếm thử trà mới như thế nào.

“Vậy tôi làm chuột bạch già nếm thử mùi vị như thế nào, nếu như hiệu quả tốt thật, sau này phải đi lân la làm quen với thằng nhóc Hàn Tế kia rồi, bảo nó rảnh rỗi nhớ thổi gió đầu giường cho nhiều vào.”

Ông cụ cũng là một người hài hước thú vị, lúc Cung Linh Lung đến viện gia thuộc thăm hỏi, thường xuyên thoải mái trêu đùa với bọn họ, lúc này cũng cầm ly nước của mình chạy lại gần nói.

“Ông ta, ông thưởng cho con một miếng với, con còn chưa được nếm thử nữa.”

“Biến đi chỗ khác đi.”

Trà thuốc do Cung Vãn Đường đích thân làm, có ngàn vàng cũng khó mua được, ông cụ Tạ lập tức ôm chặt bình trà, không nỡ chia cho cô dù chỉ một miếng.

“Ông cho con một miếng đi, chờ vài hôm nữa con lại cho ông vài trái sầu riêng.”

Cung Linh Lung đã hỏi thăm rõ ràng về mấy ông cụ này rồi, ông cụ Tạ thích ăn sầu riêng nhất, đây là món ngon nhất trong lòng ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-943.html.]

Vừa nghe đến có sầu riêng, hai mắt ông cụ Tạ lập tức sáng rực lê: “Nhà họ Cung của con có con đường nhập hàng, cho ông thêm vài trái, ông cho phép con đến nhà ông ăn ké.”

“Dạ được.”

Thấy con gái cười nói tự nhiên với các lãnh đạo có địa vị cao như thế, không hề có vẻ căng thẳng, lại còn cười đùa, ở chung với bọn họ như cháu ruột, Thôi Trí Viễn vừa bội phục lại còn rất vui mừng và sung sướng.

Đùa thì đùa, chuyện quan trọng đương nhiên cũng phải nói.

Chờ ông Tạ pha trà xong, Lục Tĩnh Xuyên đặt túi tiền trong tay anh đến trước mặt bọn họ, nhướng mày nói: “Ông Tạ, con dẫn theo ba đứa con trai bán hàng vỉa hè kiếm được, tổng công ba vạn, dùng danh nghĩa của vợ con để quyên tặng cho đơn vị của chú Nghiêu, dùng làm tài chính nghiên cứu phát minh vũ khí.”

Ông cụ Tạ mở túi ra, thấy bên trong là mấy cọc tiền đã được đếm và cột gọn gàng, hơi kinh ngạc: “Mấy đứa bán hàng một tháng kiếm được nhiêu đây ở đó hả?”

“Dạ đúng.” Lục Tĩnh Xuyên cong môi, vỗ nhẹ ba củ cải nhỏ đứng bên cạnh: “Đây là ba quân chủ lực bán hàng, mỗi đứa kiếm được một vạn, con chỉ phụ trách phụ giúp chuyện lặt vặt và thu tiền.”

Ba anh em sinh ba đều ăn ý mỉm cười, lộ ra nụ cười đáng yêu và quyến rũ nhất của bọn họ.

Mấy ông cụ: “…”

Ba nhóc tì này, giỏi đó chứ.

Một tháng kiếm ba vạn, xem ra trong khoảng thời gian thử nghiệm thay đổi chính sách này đã có hiệu quả khá tốt, bọn họ đã có thể yên tâm tiếp tục đẩy mạnh rồi.

“Được rồi, cha vợ giàu sụ của con cũng đến đưa tiền, ông ấy và các ông nói chuyện với nhau đi, bọn con ở bên cạnh lắng nghe.” Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo vợ con tự dọn ghế sang bên cạnh ngồi.

Cung Linh Lung có thể cười đùa trò chuyện vui vẻ với mấy ông cụ, nhưng Thôi Trí Viễn thì không thể làm thế, đầu tiên là lễ phép chào hỏi làm quen các lãnh đạo, tự giới thiệu về bản thân xong, sau đó mới bắt đầu vào chủ đề chính với bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi