THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

Chẳng lẽ người chị họ này đến đây ngoài việc mua thuốc còn để thuyết phục cô ấy về thành phố hay sao?

Sau vài lần gõ cửa, Diệp Ngưng Dao hoàn hồn và nhận thấy bọn họ đã đi đến cửa.

Cánh cửa khẽ mở ra kèm theo tiếng “kẽo kẹt”, người mở cửa cho bọn họ là một phụ nữ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ quân phục màu xanh anh dũng, mái tóc ngắn được chải chuốt tỉ mỉ, đôi môi mím chặt có chút tức giận mà uy nghiêm.

Mà đôi mắt phượng sắc bén của cô ấy lại khiến cho Diệp Ngưng Dao có một cảm giác quen thuộc khó giải thích được.

“Chị họ, em đưa cô ấy tới đây.” Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy người phụ nữ này, cô ấy vô thức thẳng người, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

“Được, mời vào.” Người phụ nữ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Dao một cái, sau đó gật gật đầu, để bọn họ đi vào phòng.

“Xin chào, tôi tên là Mạc Vãn Hề, và tôi là chị họ của Tiểu Thanh.” Mạc Vãn Hề đưa tay phải ra, ngón tay thon dài thẳng tắp, Diệp Ngưng Dao cũng nắm lấy tay cô ấy và tự giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Diệp Ngưng Dao.”

Xuyên qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người phụ nữ nghiêm túc như thế.

Đối phó với loại người này, Diệp Ngưng Dao trực tiếp hỏi: “Chị họ, tôi nghe Tiểu Thanh nói chị muốn mua thuốc hoa đào, xin hỏi chị muốn tự mình dùng hay là mua cho người khác?”

Mạc Vãn Hề bảo họ ngồi xuống ghế trong phòng, sau đó bắt gặp ánh mắt của Diệp Ngưng Dao và nói: “Tôi tự mình dùng. Tôi nghe Tiểu Thanh nói rằng những viên thuốc của cô là một công thức bí mật được tổ tiên truyền lại, vì vậy tôi muốn thử nó một lần.”

Người phụ nữ trước mặt có làn da trắng nõn, hơi thở đều đặn vững vàng, có thể nói là rất khỏe mạnh, Diệp Ngưng Dao nhất thời không đoán được tại sao cô ấy lại mua thuốc.

“Đúng vậy, viên thuốc hoa đào này là do tổ tiên tôi truyền lại, về phần hiệu quả, cô có thể hỏi Tiểu Thanh xem.”

“Được, tôi cũng không ở lại chỗ này lâu lắm, nghe nói cô có hai loại đan dược, hai loại đan dược tôi cần mười liệu trình, về phần đồ ăn, ngày mai tôi có thể mang cho cô toàn bộ.” Vừa nói chuyện, Mạc Vãn Hề vừa rót cho bọn họ một cốc nước: “Nếu không muốn đồ ăn, cô có thể lấy những thứ khác.”

“Trong tình huống bình thường, thuốc này có thể dùng một đợt trị liệu, cô cũng không cần mua nhiều như vậy.” Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, trực giác nói cho cô biết, mục đích mua thuốc của đối phương không đơn giản như vậy.

“Nếu nó hoạt động tốt, tôi sẽ tặng nó đi như một món quà.” Như thể đoán được rằng cô sẽ hỏi câu hỏi này, Mạc Vãn Hề đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.

Bây giờ người ta đã nói như vậy, Diệp Ngưng Dao đột nhiên nở nụ cười: “Được, hiện tại tôi có thể cho cô thuốc hoa đào, còn đồ tôi muốn là gạo hoặc là bột mì trắng để làm đồ ăn, buổi sáng ngày mai tôi tới lấy.”

Hiện tại không có sự tin tưởng giữa hai người.

Mặc dù chuyển đồ ăn qua lại sẽ rất phiền phức, nhưng cô chỉ có thể làm như vậy để không để lộ bất kì manh mối nào cho ai biết.

Giá gạo và bột mì trắng đắt hơn một chút so với ngũ cốc thô nên số lượng sẽ ít hơn, đổi qua tay cũng không tốn công sức.

“Cô không sợ hôm nay tôi uống thuốc rồi lên xe lửa chạy đi hay sao?” Mặt Mạc Vãn Hề không biểu cảm gì, cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đến lúc đó cô sẽ không có chỗ để khóc.”

“Cô là chị họ của Tiểu Thanh, ngay cả lòng tin này tôi cũng không có thì sao tôi có thể kinh doanh?”

Dù tâm tư cô ấy không đúng, Diệp Ngưng Dao có thể nhìn thoáng qua đã biết hơi thở của người này không có vết nhơ, với lời nói và hành vi của cô ấy, cô ấy ở thế giới này vận mệnh không phú lại còn quý giá, vì vậy cô ấy sẽ khinh thường khi làm những việc bẩn thỉu như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi