THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

“Được, bởi vì cô rất tin tưởng tôi, ngày mai chín giờ sáng cô đến đây lấy đồ đi.”

Cả hai đều không có tính cách lằng nhằng, thỏa thuận rất nhanh đã được ký kết.

Cho đến khi đi ra khỏi nhà trọ, Mạc Tiểu Thanh vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự khiếp sợ, cô ấy gãi đầu áy náy chột dạ giải thích với Diệp Ngưng Dao: “Ngưng Dao, tôi không biết chị ấy sẽ mua nhiều thuốc như vậy, nếu cô không muốn bán cho chị ấy, tôi sẽ quay lại và lấy lại thuốc hoa đào.”

“Sao cô lại nói như vậy?” Diệp Ngưng Dao quay đầu nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Thật ra… có chuyện này tôi phải nói với cô.” Mạc Tiểu Thanh né tránh ánh mắt của cô, ấp úng nói: “Thật ra, gia tộc của ông ngoại chị họ tôi là một gia tộc đông y, chị ấy vừa bắt đầu nói muốn mua thuốc tôi không nghĩ nhiều như vậy, cô thử nghĩ xem, nếu lập tức mua nhiều như vậy, tôi…”

Lời nói thật của cô ấy làm cho nụ cười trên mặt Diệp Ngưng Dao trở nên sâu hơn: “Được, không có chuyện gì, cô không cần lo lắng.”

Thuốc hoa đào của cô không phải người bình thường có thể dễ dàng phá giải, cô cũng chưa từng lo lắng điểm này.

“Thật vậy sao?” Mạc Tiểu Thanh thở ra một hơi dài, sợ chuyện này ảnh hưởng đến tình bạn của bọn họ: “Yên tâm đi, chị họ của tôi là người đàng hoàng, chị ấy sẽ không mô phỏng lại thuốc rồi đi bán đâu.”

“Chị họ của cô làm nghề gì?” Diệp Ngưng Dao đột nhiên rất có hứng thú đối với người chị họ này, luôn cảm thấy bản thân như có gì đó không để ý.

Mạc Tiểu Thanh tưởng cô đang muốn tìm hiểu chi tiết nên vội vàng giải thích: “Thật ra chị ấy làm việc ở Cục Công an, nghiên cứu thuốc bắc chỉ là sở thích thôi, lần này chị ấy đến đây là để tìm người thân thất lạc đã lâu của chị ấy.”

Về phần người thân, bởi vì chị họ đã cảnh cáo trước, Mạc Tiểu Thanh không tiện nói cho Diệp Ngưng Dao biết mọi chuyện.

Nhìn lại tính tình của Mạc Vãn Hề, cô ấy thực sự trông giống một người lính hoặc một quan chức chính phủ, Diệp Ngưng Dao không định hỏi chuyện gia đình của người khác, nghĩ đến việc cô sẽ nhận được một trăm tám mươi cân ngũ cốc vào ngày mai, khuôn mặt đẹp trai của Phó Thập Đông chợt lóe lên tâm trí của cô.

Là người đàn ông duy nhất trên thế giới này cô có thể tin tưởng được, cô dự định sẽ chia sẻ một ít chỗ tốt với anh vào ngày mai và nhờ anh giúp bán đồ.

Tuy nhiên, người đàn ông luôn che đậy bí mật đầu cơ trục lợi của mình, bản thân cô nhờ anh giúp đỡ sẽ không quá đột ngột chứ?

Buổi tối trở lại thôn, cô lấy ra bánh bông lan hôm nay mua ở trong huyện thành đi đến nhà họ Phó.

Phó Thập Đông chỉ tính một ít tiền cho chi phí ăn uống của cô, cô chỉ có thể bù đắp bằng những cách khác.

“Chú của cháu đâu rồi?” Rất nhanh là sắp đến giờ nấu ăn, Diệp Ngưng Dao nhìn một hồi lâu cũng không thấy người, chỉ có thể lớn tiếng hỏi Phó Viện.

“Chú của cháu ở trong phòng của mình, không có ở đây.” Phó Viện nhìn nồi niêu xoong chảo nguội lạnh ở trong nhà, vẻ mặt đau khổ chua xót thở dài bất đắc dĩ.

“Em trước tiên hãy ăn chút bánh bông lan cùng với mẹ và Phó Niệu đi.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao đưa gói giấy trong tay cho cô bé: “Chị đi xem chú của em làm sao vậy.”

“Cám ơn chị Diệp.” Phó Viện ôm điểm tâm vào trong ngực, khuôn mặt vốn dĩ nhăn nheo lập tức duỗi ra.

Diệp Ngưng Dao bị bộ dạng tiểu quỷ này làm cho buồn cười, trên môi cô mang theo nụ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Phó Viện, xoay người sang sân bên cạnh.

Sau ngày đông chí, thời tiết dần trở nên ngày dài hơn và tối ngắn hơn, mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ vào lúc năm giờ.

Diệp Ngưng Dao gõ gõ cửa gỗ đổ nát, ba bốn phút sau, người đàn ông mới chậm rì rì đi ra mở cửa.

“Anh ở nhà làm gì vậy? Sao lâu như vậy mới đi ra?” Diệp Ngưng Dao rõ ràng cảm giác được hô hấp của anh mỏng manh yếu ớt, đồng thời trong không khí còn có một tia mùi máu nhàn nhạt.

“Anh đang bị thương sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi