“Anh trai tốt nhất thế giới:
Hi vọng khi anh đọc bức thư này mọi thứ đều đang tốt đẹp!
Anh ở thành phố có khỏe không? Em nhớ anh lắm! Em ở nhà cũng rất khỏe! Ba đã đi làm rồi! Ba làm việc ở Trạm máy móc nông nghiệp. Mỗi ngày, sáng chiều ba đều đưa đón em đi học.
Em cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi khi làm việc gì đó, em đều nghĩ rằng nếu có anh trai ở bên cạnh thì tốt biết bao.
Anh ơi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, tuyệt đối không đi đến những nơi vắng vẻ.
Anh ở ngoài đó cũng phải cẩn thận. Nếu anh bị người ta bắt nạt, cũng đừng phản kháng. Con người phải nhẫn nhịn một chút.
Bà nội nói, người bên ngoài kia đều là những con hổ giấy. Còn mềm nắn rắn buông, chỉ cần sơ hở một chút, bọn họ sẽ bắt nạt anh không thương tiếc.
Anh đừng không tin những gì em nói nhé! Em có kinh nghiệm rồi.
Cậu bạn mập ú trong lớp em vẫn là một đứa trẻ con, miệng cậu ta cực kỳ đê tiện, thích bắt nạt người khác, em không sợ cậu ta. Em đánh cậu ta. Nhà cậu ta còn đến nhà tìm em!
Anh, em không lừa anh đâu! Ai đánh thì anh phản kháng, anh đừng sợ, cứ đánh bọn họ.”
Ôn Độ đọc thư của em gái, đọc đến hoa cả mắt.
Em gái thật sự là kể đủ thứ chuyện, những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng viết hết cho cậu.
Ôn Độ rất thích đọc, chỉ có điều vì sao em gái lại luôn lo sợ cậu bị bắt nạt nhi? Nếu đổi lại là kiếp trước, cậu có thể nhìn thấy lá thư này của em gái, chắc chắn sẽ không cảm thấy những ngày tháng lúc bấy giờ là khổ cực.
Nhất định sẽ cảm thấy tương lai còn nhiều hy vọng.
Ôn Độ tiếp tục đọc thư, em gái kể lại mọi chuyện xảy ra trong nhà cho cậu nghe. Trong đầu cậu hiện lên từng khung cảnh một cách rõ ràng, như thể cậu chưa bao giờ rời xa nhà vậy.
Bà nội thương em gái hơn cả tưởng tượng, ba cũng trưởng thành sớm hơn kiếp trước, có một khởi đầu tốt đẹp hơn.
Cậu không cần lo lắng ba sẽ bị lũ cuốn trôi, cũng không cần lo lắng bà nội sẽ qua đời sớm.
Bọn họ sẽ bảo vệ em gái, đợi cậu trở về.
Ôn Độ có chút nóng lòng muốn về nhà.
Chi là bây giờ vẫn chưa được.
Ôn Độ rất nhẫn nại, thậm chí cậu muốn về nhà ăn Tết cũng không được. Ôn Độ có chút nóng ruột, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
Cậu muốn phát triển ở nơi này, rồi đón cả bà nội, ba và em gái tới đây luôn.
Nghĩ như vậy, Ôn Độ lại có hy vọng.
Một lúc lâu sau, cậu mới lưu luyến đặt thư của em gái xuống, cất lại vào phong bì.
Ôn Độ cất thư xong rồi đi xuống tầng, bốn người Triệu Hiểu Phi đã về. Để tiết kiệm điện, hai đứa trẻ làm bài tập cũng không bật đèn. Ôn Độ nhíu mày, bật đèn lên rồi dặn dò Triệu Hiểu Phi.
“Chị Hiểu Phi, buổi tối bọn nhỏ làm bài tập phải bật đèn lên. Không cần lo lắng về tiền điện, đến lúc mắt bọn nhỏ không nhìn rõ nữa, lại chậm trễ việc học, chị sẽ hối hận đó.”
Khó khăn thế nào cũng không thể để con cái chịu khổ.
Triệu Hiểu Phi nghe xong vội vàng gật đầu: “Sau này chị sẽ hai đứa nhỏ làm bài tập ở nhà chính.”
Như vậy, Uông Bình cũng có thể về phòng muộn hơn, và chị ấy cũng có thể chuẩn bị sẵn thức ăn cho sáng mai ở nhà chính.
Ôn Độ không quan tâm bọn họ bật đèn nào, miễn có bật đèn là được.
“Tiểu Độ, chị đi làm cơm cho em ăn nhé.”
Triệu Hiểu Phi nhớ ra Ôn Độ vẫn chưa ăn cơm, lập tức đứng dậy đi nấu cơm cho Ôn Độ. Thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần thêm củi vào Bếp là có thể xào một món rau.