THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Chị ấy biết Ôn Độ ăn nhiều, còn thích ăn bánh bao nên đặc biệt hấp cho Ôn Độ một nồi bánh bao, hâm nóng mười mấy chiếc bánh bao, xào một đĩa rau nhỏ, trộn một đĩa bắp cải và nấu một nồi canh trứng.

Ôn Độ nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy, rất bình tĩnh ngồi xuống ăn.

Uông Bình đã nhìn thấy điều này nhiều lần, nhưng vẫn không thích ứng được.

Chị ấy thầm nghĩ, một người dù có ăn khỏe đến đâu cũng không thể ăn nhiều như vậy mỗi ngày được.

Nhưng trên thực tế, Ôn Độ còn ăn nhiều hơn thế nữa. Cậu ăn nhiều hơn số lượng thức ăn trên bàn rất nhiều. Và điều này diễn ra mỗi bữa ăn.

Ăn xong, Ôn Độ không lên tầng ngay mà tự dọn dẹp bàn ăn và chuẩn bị rửa bát. Lúc cậu đang định rửa bát, Triệu Hiểu Phi từ trong phòng đi ra, lập tức đuổi cậu đi.

“Đôi tay này của em là để làm việc này sao?”

Triệu Hiểu Phi nghe nói đôi tay này của Ôn Độ chỉ cần vẽ vài nét đơn giản là có thể bán được năm vạn. Người ta còn đồng ý mua mà không hề do dự.

Triệu Hiểu Phi cảm thấy cậu có tài năng và hiểu biết nhiều. Cũng vì vậy, chị ấy càng thêm quyết tâm cho hai con gái học đại học.

Nếu không thi đậu, chị ấy sẽ cho con ôn thi lại, miễn là con chịu học, chị ấy sẵn sàng làm việc ở công trường xây dựng cả đời để kiếm tiền cho con ăn học.

Bị đuổi ra ngoài, Ôn Độ suy nghĩ một hồi rồi ra ngoài đi dạo một vòng.

Nơi bọn họ đang ở hiện nay sẽ trở thành khu vực sầm uất nhất trong tương lai. Nhưng hiện tại, thậm chí không thể nhìn ra được chút hình hài nào. Đi dạo một vòng bỗng nhiên cậu nhìn thấy một nhóm người vây quanh một ông lão.

Ông lão ngồi dưới gốc cây thở dài than vãn: “Các người nói gì vậy? Lại không mua mảnh đất đó à!”

Ôn Độ tiến đến đứng bên cạnh nghe. Nghe một lúc, cậu mới hiểu ra. Hóa ra ông lão này Muốn bán một mảnh đất, nhưng giá cao quá nên không ai muốn mua.

“Chú ơi, mảnh đất của chú nhỏ xíu như vậy, mua về cũng không trồng được gì. Chú còn muốn bán năm trăm đồng, có khác gì cướp giật không? Chắc chỉ có lừa người nơi khác đến mua thôi.”

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện thấy lời đề nghị của ông chủ thật hoang đường.

Ông lão nói: “Nếu người ngoài địa phương muốn mua, tôi cũng bán! Hôm nay tôi nói ở đây, ai đến mua thì cùng nhau vào thôn làm thủ tục sang tên. Chỉ cần ai có thể đưa ra năm trăm đồng ngay bây giờ là được!”

Để mua được mảnh đất bên cạnh, ông ấy chỉ còn cách bán mảnh đất cũ mà ông ấy đã mua trước đó.

Ôn Độ cảm thấy việc mua một mảnh đất ở đây, bất kể lớn nhỏ, đều sẽ có lợi nhuận trong tương lai. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông ơi, ông xác định muốn bán một mảnh đất hả?”

“Tất nhiên rồi! Bà con trong thôn đều có thể làm chứng.” Ông lão vừa nói vừa đánh giá Ôn Độ từ trên xuống dưới.

Ông ấy nghĩ rằng tên nhóc này chắc chắn không thể có đủ tiền.

Người đàn ông trung niên đã nói chuyện trước đó nói với Ôn Độ: “Chàng trai à, nghe tôi khuyên này, mảnh đất của ông chú tôi mua về cũng chỉ để trồng rau. Cậu trồng nhiều rau như vậy cũng ăn không hết. Mua mảnh đất này là vô ích. Năm trăm đồng, cậu làm gì không tốt?”

“Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh. Chỉ là tôi muốn mua một mảnh đất để trồng rau. Gia đình tôi đông người, mỗi bữa mua thức ăn tốn không ít tiền. Mua một mảnh đất trồng rau có thể tiết kiệm được kha khá tiền. Hai ba năm nữa, số tiền năm trăm đồng này sẽ được hoàn lại. Đối với tôi, điều đó rất hợp lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi