THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

“Vậy mà em còn nói chúng ta có thể làm việc cả năm? Chẳng lẽ em lại nhận được thêm công trình mới à?” Triệu Kiến Đông hỏi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và vui mừng.

Ôn Độ lắc đầu: “Vẫn là nhà máy của ông chủ Cảnh, chỉ là nhà máy này, chúng ta làm cho anh ta từng giai đoạn. Nhà máy của anh ta lớn, giai đoạn đầu xây nhà xưởng, nhà kho. Đến lúc đó mở miệng trước, tòa nhà lớn phía sau chúng ta sẽ từ từ xây dựng.”

“Còn xây cả tòa nhà á? Anh không biết làm đâu!”

Triệu Kiến Đông cảm thấy đầu anh ấy thật sự trống rỗng, bên trong chứa cả Thái Bình Dương!

“Em biết.”

Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông, Triệu Kiến Đông vội vàng đảm bảo: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đọc sách, anh biết anh nên đọc sách gì rồi. Anh nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách.”

Miệng Triệu Kiến Đông nói những lời này, nhưng tim lại đang rỉ máu.

Ôn Độ không ở công trường cả ngày.

Cậu đến bãi thu mua phế liệu đi một vòng, lúc ra ngoài, cậu đã mua được một chiếc xe đạp cũ nát.

“Chàng trai trẻ, tay nghề của cậu không tệ, hay là cậu làm việc ở đây với tôi, mỗi tháng tôi trả cậu ba mươi đồng.” Ông cụ thu mua phế liệu tỏ ra rất hào phóng.

Số tiền đưa ra đủ để khiến nhiều người động lòng.

Ôn Độ không từ chối ngay, lịch sự mỉm cười nói: “Bác, bác thích tay nghề của cháu sao?”

“Chứ còn gì nữa?” Ông cụ thẳng thắn thừa nhận: “Nếu cậu đến đây làm việc, tôi có thể trả thêm cho cậu năm đồng nữa. Mức lương này không thua gì làm việc ở nhà máy đâu.”

“Bác ơi, nếu bác tự làm được việc này, hoặc trong nhà có ai làm được, thì tiền chẳng phải sẽ vào túi gia đình bác hết sao?” Câu nói này của Ôn Độ đã nhắc nhở ông cụ.

Ông cụ vỗ đùi, cười nói: “Cậu nhóc này được đấy! Lần sau cậu đến đây chọn phế liệu, tôi sẽ tính rẻ cho cậu.”

“Vậy thì cảm ơn bác trước nhé!”

Ôn Độ lên xe đạp về phía bờ sông.

Bờ sông, hiện tại vẫn còn hoang vắng.

Ai có thể ngờ rằng mười năm sau, nơi này sẽ có những tòa nhà chọc trời mọc lên, trở thành nơi ở của người có tiền chứ?

Ôn Độ nhìn xuống đất dưới chân, trong lòng không phải không có tham vọng. Nhưng mảnh đất này không thuộc về cậu, mà thuộc về nhà nước. Cậu không thể làm xáo trộn kế hoạch của nhà nước.

Điều cậu cần làm bây giờ là, trước khi mảnh đất đầu tiên được đấu giá, cậu phải tích góp đủ tiền để cạnh tranh với người khác.

Năm mươi ngàn đồng nghe thì nhiều, nhưng nếu muốn mua một mảnh đất, thì đúng là chuyện hoang đường.

Cùng lúc đó.

Hương Thành.

Có một căn biệt thự sang trọng rộng năm nghìn mét vuông, tọa lạc giữa núi gần bờ biển.

Đúng vào dịp cuối tuần.

Tất cả thành viên nhà họ Luật đều trở về nhà cũ đúng giờ, năm bà vợ của ông cụ ngồi bên cạnh ông ấy, tiếp theo chỉ có năm đứa con của bà vợ cả mới được ngồi chung bàn với ông cụ.

Các bà vợ khác thì chia thành hai bàn ngồi cùng nhau.

Đàn con cháu thế hệ trẻ cũng khá đông, trong đó con của bà vợ thứ năm còn nhỏ hơn cháu trai trưởng Luật Hạo Chi mấy tuổi.

Ông cụ ngồi ở bàn chính nhìn hai anh em Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi, vui vẻ vẫy tay: “Hạo Chi, Cảnh Chi, hai đứa đến ngồi với ông.”

Hai anh em đi qua, tất nhiên có người phải nhường chỗ.

Luật Cảnh Chi rất không kiên nhẫn với những buổi họp mặt gia đình thế này, tất cả mọi người đều mang bộ mặt giả tạo, hết sức nịnh nọt ông cụ để muốn nhận được nhiều tài sản hơn từ ông ấy.

Luật Cảnh Chi không thích ngôi nhà nhìn thì có vẻ náo nhiệt nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lẽo này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi