THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Cậu bé thích ngôi nhà giản dị lại ấm áp ở thôn nhỏ bên kia bờ hơn. Cậu bé bị bọn buôn người bắt đi, cũng không có ai quan tâm một câu nào. Hoặc nói đúng hơn, có người cũng lo lắng nhưng căn bản không dám hỏi.

Luật Cảnh Chi nghiêm mặt, không muốn bước tới.

Anh trai đưa tay ra, nhéo tay cậu bé một cái, Luật Cảnh Chi mới phải đứng dậy bước qua.

“Ông ơi.”

Hai anh em đồng thanh Gọi ông nội.

Ông cụ rất vui, ông ấy nhìn mấy đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Hoài An, hai vợ chồng con ngồi đổi chỗ cho Hạo Chi và Cảnh Chi đi.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường đầy ấm ức, nước mắt lưng tròng, cảm thấy ba chồng đang làm khó mình.

Cô ta là trưởng bối, sao có thể ngồi ăn chung bàn với đám tiểu bối được chứ?

Đây chẳng phải là khiến cho người khác chê cười cô ta sao?

Luật Hoài An không dám đắc tội với ông cụ, lập tức đứng dậy kéo vợ đi. Thấy Thẩm Thanh Đường không muốn đi, anh ta cố gắng kéo người, còn lén thì thầm vào tai cô ta: “Nếu em không đi, sau này sẽ không có gì hết. Nhịn đi!”

Nghĩ đến sau này, Thẩm Thanh Đường không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy. Cô ta không dám nhìn con trai lớn, nhìn con trai nhỏ lại đầy vẻ áy náy, cuối cùng chỉ có thể tức giận ngồi vào chỗ mà hai đứa con trai đã ngồi trước đó.

“Lần này Luật Hạo Chi lên đất liền, có cảm nghĩ gì không?” Ông cụ vừa mở miệng, những người khác cũng không dám động đũa.

Có mấy đứa trẻ đói đến mức sắp khóc, nhưng cũng không dám đưa tay gắp thức ăn.

Tất cả đám trẻ đều cảm thấy đây là một sự tra tấn mà mỗi tháng chúng phải trải qua bốn lần.

Luật Hạo Chỉ nghe ông nội hỏi, lập tức đứng dậy trả lời: “Lần này chúng cháu đi nhiều nơi, trong đó...”

Cháu đích tôn vẫn là cháu đích tôn.

Ông cụ nghe Luật Hạo Chi nói chuyện, liên tục gật đầu, đợi đến khi Luật Hạo Chỉ nói xong, ông cụ mới vui vẻ nói: “Không tệ, Hạo Chi tiến bộ rất nhiều, hoàn toàn không giống ba cháu chút nào.”

Luật Hoài An đã cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình rồi, nhưng lần nào cũng bị ba mỉa mai

một trận.

Tuy anh ta kém cỏi, nhưng cũng sinh ra được một đứa con tài giỏi như Hạo Chi nhé.

Câu này Luật Hoài An chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, anh ta thậm chí còn không dám lén than thở với vợ, sợ tai vách mạch rừng, người ta nghe thấy rồi lại đi nói với ba.

Thế thì anh ta coi như xong đời.

Ông cụ lại nhìn về phía Luật Cảnh Chi, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần: “Cảnh Chi cũng đi một chuyến đến đất liền, con có cảm tưởng gì không?”

Cả nhà họ Luật ai cũng biết, Luật Cảnh Chi là một đứa trẻ không thích nói chuyện, tính cách rất hướng nội.

Rất không được yêu thích.

Nhưng cậu bé lại có vẻ ngoài ưa nhìn và một người anh trai tốt, mỗi lần ông cụ đều có thể nhìn thấy đứa trẻ này.

Vào lúc mọi người đang chờ xem trò hay, Luật Cảnh Chi đứng dậy, không hề khiêm tốn mà nói: “Con thấy đất liền rất tốt, con muốn đi học ở đất liền.”

Ông cụ vẫn giữ vẻ mặt không đổi, thậm chí còn cười hỏi: “Nếu con đến đất liền, ba mẹ và anh trai con đều phải đi theo đó.”

Hai vợ chồng Luật Hoài An lập tức căng thẳng.

Bọn họ không muốn lên đất liền chút nào.

Đất liền rất bất tiện, cái gì cũng không có.

Nghèo đến mức có tiền cũng không tiêu được.

Luật Cảnh Chi nhíu mày, nói một cách khéo léo: “Ông ơi, ông có muốn sắp xếp hai người có ích đi cùng cháu không?”

Nhà họ Luật đồng loạt nhìn về phía vợ chồng Luật Hoài An.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy mất mặt vô cùng, cô ta trừng mắt nhìn con trai út, nhưng con trai út lại không nhìn cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi