THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Bên phía Ôn Độ còn chưa sắp xếp thì Tư Đồ Quang Diệu đã mời giáo viên tới.

Ôn Oanh nghỉ đông là bắt đầu đi học ở đây.

Năm mới, cô bé bắt đầu nói chuyện bằng ngoại ngữ với Ôn Độ. Bà Ôn rất tò mò nên cũng ngồi xuống học cùng. Đợi đến khi mọi người trong nhà đều thử dùng tiếng Anh để nói chuyện thì chỉ có một mình Ôn Thiều Ngọc là không biết gì.

Hắn muốn hòa nhập nên bị ép phải học cùng.

Ngày lễ mừng năm mới.

Tư Đồ Quang Diệu nhận được điện thoại trong nhà, là lão già Gọt tới.

Vừa kết nối điện thoại đã nghe lão già chửi mắng ầm ĩ: "Năm mới mà mày cũng không về, mày muốn làm tao tức chết hå?"

"Không phải ba sống rất tốt sao?" Trong mắt Tư Đồ Quang Diệu vô cùng lạnh lẽo.

Lạnh lẽo trong mắt tỏa ra khiến người khác cũng lạnh run trong lòng.

"Thằng bất hiếu!"

"Đây cũng không phải ngày đầu tiên ba biết." Tư Đồ Quang Diệu thật lòng muốn làm người ta tức chết, giọng nói đó quả thật khiến người khác giận sôi.

Lão già nói thẳng: "Mày đừng tưởng rằng cánh của mày cứng là tao sẽ không có cách gì với mày. Tao có thể cho mày tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả."

"Cho thằng con riêng phá của của ba à?" Tư Đồ Quang Diệu hoàn toàn không quan tâm: "Ba Muốn lấy lại thì lấy lại đi, có bản lĩnh thì ba đưa cho thằng con riêng của ba ấy."

Giọng điệu của của lão già dừng lại, không ngờ Tư Đồ Quang Diệu lại không thèm để ý.

"Mày nghiêm túc à?"

Tư Đồ Quang Diệu nhìn ánh sao bên ngoài, nghe tiếng nói chuyện náo nhiệt trong phòng, Ôn Oanh còn đang ở bên trong mềm mại hô: "Chú, chú mau lại đây! Chú đánh bài đi! Con lại thua tiền rồi!"

Anh ấy ra dấu OK với cô bé rồi nói với người trong điện thoại: "Tôi thật sự không quan tâm. Ba tuyệt đối không cần cố kỵ tôi."

Còn đối với những thứ của anh ấy, ai muốn cướp thì chẳng khác nào muốn chết.

Lão già đúng là hồ đồ rồi nên mới muốn cướp đi thứ nằm trong tay anh ấy.

Đúng là nằm mơ.

Tư Đồ Quang Diệu cúp điện thoại, đi tới bên cạnh Ôn Oanh rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô bé, dạy cô bé đánh bài.

"Cái này không được. Con xem có phải thế này là được rồi không?" Đồ Quang Diệu không nói rõ ràng mà chỉ tùy tiện bày bài, ánh mắt cô bé nhất thời sáng lên, sùng bái nhìn Tư Đồ Quang Diệu.

"Chú, chú giỏi ghê!"

Lời này nói bằng tiếng nước ngoài.

"Cũng tạm được."

Một bàn người chơi mạt chược đều dùng tiếng Anh mà nói, vừa buồn cười vừa vui vẻ.

Khiến Ôn Độ nhớ tới dáng vẻ của mấy tên nước ngoài chơi mạt chược bằng tiếng Trung.

Ý cười nơi khóe mắt đuôi mày của cậu dần dần ấm lên.

Lúc này, nhà họ Luật.

Bầu không khí cũng không được tốt lắm.

Bữa cơm đoàn viên.

Người lớn ba bàn, người có địa vị cao có thể ngồi ở bàn chính còn người lớn khác chỉ có thể ngồi ở một bàn khác. Cuối cùng là bàn cho mấy đứa nhỏ.

Luật Hạo Chi vẫn có phong cách riêng như vậy, trực tiếp ngồi ở bàn của ông nội, ngay cả Luật Cảnh Chi vốn nên ngồi ở bàn dành cho trẻ con cũng ngồi cùng một chỗ với anh trai.

Ba mẹ của hai người bọn họ đều không có tư cách ngồi ở bàn này.

Những người không được lên bàn chính mà chỉ có thể ngồi ở bàn thứ hai lại bắt đầu trào phúng Luật Hoài An và Thẩm Thanh Đường.

Luật Hoài An còn khá ổn nhưng Thẩm Thanh Đường không chịu nổi tủi nhục này, ánh mắt nhìn con trai chỉ hận như chưa từng sinh cậu bé ra, cho dù là sinh ra cũng hận không thể dìm chết cậu bé.

Tóm lại là hai chữ, hối hận.

Luật Cảnh Chi nhận thấy được ánh mắt oán hận của mẹ nhưng không có chút phản ứng nào. Trong lòng cậu bé không coi người phụ nữ này là mẹ của mình, cô ta sẽ không làm tổn thương được cậu bé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi