Trước kia Luật Cảnh Chi còn có thể gặp dịp thì chơi.
Từ khi cậu bé thiếu chút nữa đã chết ở trong ngôi miếu đổ nát trên núi thì đã vô cùng thất vọng với đôi ba mẹ này rồi.
Cái vẻ lúc tìm đến cậu bé rõ ràng không phải là thái độ khi đối diện với của ân nhân cứu mạng cậu bé, mà là của kẻ thù.
Luật Cảnh Chi không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại người nhà họ Ôn, người nhà họ Ôn trong lòng cậu bé là khác biệt.
Mà ba mẹ cậu bé đã chạm tới điểm mấu chốt của cậu bé.
Nội tâm Luật Cảnh Chi rất mềm mại, mà chỗ mềm mại đó chỉ có những người cậu bé để trong lòng.
Về phần những người khác...
Cậu bé mặc kệ sống chết của bọn họ.
Chưa kể đến thái độ của bọn họ.
Dù sao cũng sẽ không cản trở chuyện gì của cậu bé.
"Tiểu Cảnh, nghe nói học kỳ trước con lấy được học bổng của trường nhỉ?" Ông nội Luật là một người học giỏi, thành tích vô cùng tốt.
Những người phụ nữ mà ông ấy kết hôn đều rất thông minh.
Những đứa trẻ được sinh ra bởi những người phụ nữ này cũng rất thông minh.
Ngoại lệ duy nhất chính là Luật Hoài An.
Luật Hoài An không chỉ không thông minh mà thậm chí còn là một tên ngu xuẩn. Thật sự rất giống đầu thai sai chỗ rồi nên mới vào cửa nhà bọn họ. Nếu không phải đứa nhỏ này lớn lên giống mình y như đúc thì ông ấy cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
Cũng may dòng gen ưu tú của ông ấy không bị lãng phí, tuy bản thân Luật Hoài An tồi tệ, cưới được một người vợ cũng tồi tệ nhưng lại sinh ra được hai đứa con rất xuất sắc.
Hành động của ông nội Luật làm cho rất nhiều người đều cảm thấy ông ấy muốn giao hết gia sản cho hai thằng oắt con này.
Bọn họ không động vào Luật Hạo Chi được nên chỉ có thể giày vò đứa nhỏ hơn.
Bọn họ cũng không giày vò chết người mà chỉ là không ngừng gây phiền toái cho Luật Hạo Chi, để lại bóng ma thật lớn trong lòng hai thằng nhóc này.
Quyết định chọc giận ông nội lúc này là không chính xác.
Tất cả mọi người đều rất ăn ý, chờ ông ấy không xong nữa thì sẽ trực tiếp giết chết hai thằng oắt con này.
Ha!
Đây là sự ăn ý chung của mọi người.
Luật Cảnh Chi không ngờ người đầu tiên bị điểm danh lại là mình, cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng vẫn không chút thay đổi.
"Vâng."
Thái độ cũng vô cùng lạnh lùng.
Ông nội Luật không hề để bụng.
"Sau này con định đi đâu học? Dựa theo tuổi của con, không cần đến hai năm là có thể ra nước ngoài rồi.” Con cái nhà họ Luật đều phải ra nước ngoài du học.
Không chỉ nhà họ Luật, chỉ cần là con nhà có tên có họ ở Hương Thành đều sẽ ra nước ngoài du học.
Cho dù là con cái gia đình bình thường cũng hết khả năng để đưa bọn nhỏ ra nước ngoài.
Luật Cảnh Chi ra nước ngoài là điều tất nhiên.
Cậu bé không muốn đi.
Cậu bé biết Ôn Oanh không đi được.
Một khi cậu bé đi rồi sẽ không còn gặp được Ôn Oanh nữa.
Luật Cảnh Chi rất kháng cự.
"Đến trường đại học tốt nhất."
Cậu bé không thể cãi lại mệnh lệnh của ông nội, thậm chí còn muốn lấy lòng ông nội.
Luật Cảnh Chi rất thông suốt, cũng rất thông minh.
Cậu bé biết mình và anh trai hiện tại không có cách cãi lại chỉ thị của ông nội, nếu làm cho ông nội mất hứng thì sẽ có
thể mất đi tất cả những gì bây giờ đang có.
Có rất nhiều thứ là do anh trai tự mình cố gắng có được.
Nhưng một khi ông nội mất hứng, những thứ này đều sẽ biến mất.
Có ông nội làm chỗ dựa cho bọn họ, yêu ma quỷ quái mới không dám động đến đồ vật thuộc về anh trai.
Hết cách, ai bảo bọn họ vẫn chưa trưởng thành chứ?