Hơn nữa tuổi trưởng thành ở Hương Thành bây giờ là hai mươi mốt, cậu bé và anh trai vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Luật Cảnh Chi sẽ không tùy hứng hủy diệt tất cả.
Ông nội Luật rất hài lòng với câu trả lời của cháu trai nhỏ, ông ấy nhìn mấy đứa con trai con dâu của mình rồi lại nhìn mấy đứa con gái và con rể, còn về phần những đứa tiểu bối kia lại càng không có lấy một ai lọt vào mắt ông ấy.
So với cháu trai nhỏ, những người này thật sự quá ngu dốt.
Ông nội Luật không thể không khen ngợi hai đứa con trai do một tên vô dụng sinh ra.
"Việc làm ăn của Hạo Chi thế nào? Có gặp khó khăn gì không? Có khó khăn thì nói với ông nội, đừng ngại. Con còn nhỏ, có nhiều chuyện không xử lý được cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Ông nội Luật vẫn rất khoan dung với Luật Hạo Chi.
Trước giờ Luật Hạo Chi làm ăn đều là để thủ hạ đi làm, suốt toàn bộ quá trình cậu ấy đều không ra mặt.
Cho dù ra mặt, đối phương biết cậu ấy là người nhà họ Luật cũng sẽ nể mặt vài phần, sẽ không cố ý làm khó cậu ấy.
"Bây giờ vẫn tốt, mọi người biết con là người nhà họ Luật nên đều sẽ cho con chút mặt mũi."
Bà nội của Luật Hạo Chi đã qua đời mấy năm trước.
Người ngồi bên cạnh ông nội bây giờ là mấy bà lớn phòng khác.
Bình thường mọi người không sống cùng nhau.
Bà hai ăn chay niệm Phật, trước mặt chỉ có mấy món ăn mà bà ấy có thể ăn, nhưng bà ấy ngồi ở đó thì không một bà lớn phòng khác nào dám không nể mặt bà ấy.
Vẻ mặt bà hai hiền lành nhưng cặp mắt kia rất sáng, vô cùng sắc bén.
Vừa nhìn là biết đây không phải một người phụ nữ đơn giản.
"Đứa bé Hạo Chi này là có tiền đồ nhất." Bà hai vừa mở miệng, mấy bà lớn khác mới dám nói chuyện.
Khen Luật Hạo Chi có học thức.
Khóe miệng Luật Hạo Chi từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười vừa vặn, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt.
Người một nhà thoạt nhìn hòa thuận.
Dường như không có vấn đề gì.
Nhưng Luật Hạo Chi lại biết trông mấy ông chú bác không lớn tuổi mấy này lẫn mấy cô dì theo dõi sát sao kia không một ai là dễ trêu vào.
Gia tài lớn như vậy, ai có thể không động lòng đây?
Luật Hạo Chỉ quay đầu nhìn em trai, em trai đang chăm chú ăn cơm cứ như bữa tiệc gia đình này chỉ có một mình cậu bé là nghiêm túc ăn cơm.
Dáng vẻ ăn cơm của em trai rất chuyên chú, rất quý trọng thức ăn trước mắt.
Bị em trai lây nhiễm, Luật Hạo Chi cũng cầm đũa lên thản nhiên ăn.
Bà hai tiếp lời chính là vì không muốn để sự chú ý của ông nội đều dán trên người hai anh em bọn họ, Luật Hạo Chi cũng sẽ không khiến lòng người không vui.
"Nếm thử cái này đi.”
Luật Cảnh Chi nhìn thức ăn trước mắt, hoài nghi nhìn anh trai mình mới phát hiện anh trai mình ăn rất nghiêm túc.
Đôi đũa của cậu bé dừng lại, ăn hết những món mà anh trai gắp cho cậu bé.
Mấy thằng choai choai ăn cho ông nghèo luôn.
Luật Hạo Chi đang ở độ tuổi đang lớn nên sức ăn rất mạnh.
Vốn dĩ cậu ấy không thèm ăn lắm, định sẽ trở về ăn sau.
Nhưng mà bây giờ...
Kệ hết!
Trời đất bao la có nhiều người còn không có cơm ăn.
Hai anh em ăn rất ngon lành, những người khác đều đang bận tâm đến hình tượng của mình nên không ăn nhiều, duy chỉ có Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi là ăn rất khỏe, ăn rất ngon, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.
Nhìn hai người bọn họ ăn cơm cũng cảm thấy thèm ăn.
Lần đầu tiên ông nội Luật ăn một chén cơm nhỏ.
Mấy bà lớn khác nhìn thấy cảnh này cũng treo nụ cười trên mặt nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì không ai biết.