Ôn Như Hân nhìn một đống đồ được chuyển vào, cô ấy cũng không nhúng tay vào được nên đã vào trong nấu cơm.
Bà Ôn ngồi ở phía trên chỉ huy: "Mấy túi này là gạo và mì trắng. Con tìm một chỗ để đi, đừng tiếc, cho mấy đứa nhỏ ăn chút đồ tốt."
"Chắc chắn không tiếc, mẹ yêu tâm, khổ ai cũng không thể để mấy đứa nhỏ khổ được.
Bạch Thế Vinh lập tức vác túi mì vào trong kho hàng, nói là kho hàng nhưng thật ra chính là một tầng hầm ngầm. Bên trong tầng hầm ngầm đều là búa xi măng, bình thường trong nhà có chút đồ gì cũng sẽ để ở đây.
Tủ lạnh, máy giặt các thứ đều đặt ở phòng khách, đợi lát nữa lắp đặt sau.
Quần áo đều để ở một bên, giặt xong lại treo vào trong tủ.
Nhưng quần áo thật sự quá nhiều, không có chỗ để.
Bạch Thế Vinh bèn tranh thủ thời gian đi vào trong bếp, cười khổ nói với vợ: "Anh lớn như vậy rồi mà ngoại trừ lúc bộ đội phát quân trang cũng chưa từng nhìn thấy nhiều quần áo như vậy. Sau này em không cần mặc quần áo vá nữa. Ra ngoài nhất định phải ăn mặc thật đẹp, để cho những người đó nhìn thấy tức chết."
Bớt cho bọn họ từ sáng đến tối ở sau lưng nói này nói nọ.
Đừng tưởng rằng anh ấy không biết những người đó luôn ở sau lưng nói vợ anh ấy không tốt các kiểu.
Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người phải hâm mộ anh ấy đã cưới được một người vợ tốt.
Những người đó chắc chắn đều phải nịnh bợ vợ anh ấy.
Vợ anh ấy có một gia đình vô cùng mạnh mẽ.
Mẹ vợ anh ấy rất mạnh!
Bạch Thế Vinh vừa nghĩ tới biểu cảm của những người đó là không nhịn được lén
lút vui vẻ.
"Biểu cảm của con như vậy là sao đấy?"
Đúng lúc bà Ôn ở bên ngoài đi vào nhìn thấy nụ cười trên mặt con rể, không khỏi nhíu mày.
Bạch Thế Vinh nhìn thấy mẹ vợ thì càng cười càng vui vẻ.
"Mẹ, còn muốn ăn gì nữa không? Mẹ ở lại đây thêm vài ngày đi, tối mai con nướng sườn dê cho mẹ, mẹ không biết sườn dê nướng con làm có hương vị tuyệt vời thế nào đâu. Người bình thường căn bản không có mà ăn đấy.
"Mẹ ở lại đây cũng không được mấy ngày, qua mười lăm sẽ đi." Bà Ôn nói xong mới nhớ tới một việc: "Con biết chỗ nào có người bán da không?"
"Mẹ, mẹ còn kinh doanh cái này nữa à?" Tâm tư Bạch Thế Vinh rất nhạy bén.
Bà Ôn nói: "Không phải mẹ kinh doanh, là cháu trai con kinh doanh. Nếu con có cách, sau này mẹ sẽ cho đội xe của Minh Huy tới đây một chuyển. Ít nhất nửa tháng sẽ tới một lần, đến lúc đó còn có thể mang cho các con ít đồ."
Bạch Thế Vinh cảm thấy mẹ vợ mình mà không kinh doanh thì thật lãng phí. "Hầy, mẹ khoan nói đã, con có cách."
Bà Ôn nghe xong bèn trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho cháu trai của mình.
"Chuyện cụ thể con cứ nói với Tiểu Độ. Chuyện này mẹ không quan tâm, nếu đàm phán thành công, vợ con có thể về nhà ở lại hai ngày nếu muốn."
Bạch Thế Vinh rất không muốn để vợ về nhà mẹ đẻ, như vậy cũng chỉ còn lại một mình anh ấy.
Nhưng anh ấy cũng biết vợ nhớ nhà, chuyện này có nói sao cũng không thể ngăn cản.
"Vậy để con nói với Tiểu Độ”
Bạch Thế Vinh vừa nói xong đã kết nối được điện thoại.
Người bắt máy vừa vặn là Ôn Độ.
"A lô? Bà nội?" Ôn Độ nghe được giọng nói của bà nội, lập tức cười hỏi: "Bà đến chỗ cô lớn rồi sao? Cô lớn và chú con có khỏe không? Có gì cần thì cứ nói với con."
Bà Ôn nghe cháu trai nói, khóe mắt đuôi lông mày đều trở nên nhu hòa, cứ như đã biến thành một người khác.
Bạch Thế Vinh ở bên cạnh nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.