THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

"Cô lớn và chủ con đều rất tốt. Vừa rồi bà có hỏi chú con một tiếng, nó nói bên nó có thể lấy được da tốt, cụ thể ra sao con cứ nói chuyện với nó. Nếu thích hợp thì con để xe chạy qua bên này hai chuyến mỗi tháng.

Bà Ôn không nói gì khác nhưng Ôn Độ cũng hiểu ý của bà nội.

"Vậy đúng lúc cô lớn thiếu gì thì bên con cũng có thể nhanh chóng giúp đỡ sắp xếp."

Lời nói của Ôn Độ hợp với tâm ý của bà nội.

Bà Ôn bèn nói: "Chú của con đang đứng ở bên cạnh đây, bà sẽ đưa điện thoại cho nó, bảo nó nói chuyện với con."

"Vâng."

Đương nhiên Ôn Độ không có ý kiến.

Bà Ôn đưa điện thoại cho con rể, còn mình đứng dậy ra ngoài hỗ trợ.

Những thứ còn lại đã không còn nhiều lắm, nên phân loại thì phân loại ra.

Huống hồ còn có tài xế giúp đỡ, bận rộn hơn một giờ đã làm xong cơm, bên bọn họ cũng đã hết bận.

"Ăn cơm thôi."

Ôn Như Hân ra ngoài gọi người, ba đứa nhỏ bèn đi vào giúp cầm chén đũa và

bưng thức ăn ra.

Dùng thau lớn đựng thịt bò trông vô cùng đồ sộ.

Mọi người ngồi ở trước bàn, mỗi người một đũa nếm thử, nhao nhao khen không dứt miệng.

Ngay cả bà Ôn từ trước đến nay ăn cái gì cũng cảm thấy kén chọn còn khen món ăn này vô cùng ngon.

Ăn cơm xong, điện thoại trong nhà lại vang lên, là Ôn Độ gọi tới tìm Ôn Minh Huy.

Cũng không biết Ôn Minh Huy nói gì, dù sao Ôn Minh Huy cũng không lập tức rời

đi.

Anh ấy và tài xế ở trong nhà khách đối diện.

Ngày hôm sau, Bạch Thế Vinh đặc biệt trở về gọi Ôn Minh Huy cùng đi.

Xế chiều hôm đó Ôn Minh Huy lái xe đi, lúc trở về chất đầy da trên xe, còn cố ý tới bên này nói lời tạm biệt với bà Ôn.

"Minh Huy, trên đường về chạy chậm một chút, lái xe cẩn thận, không được gấp

gáp, biết không?"

Bà Ôn vẫn luôn không quá yên tâm.

"Bà ơi, con biết rồi."

Ôn Minh Huy lái xe đi.

Còn nửa tháng nữa là trường Ôn Oanh khai giảng, bà Ôn bèn tính toán mấy ngày nữa sẽ trở về.

Bà và Ôn Oanh ở chung một phòng, ba đứa nhỏ kia ở chung một phòng.

Bởi vì hiện tại không phải nghỉ hè.

Nên mỗi ngày Bạch Thế Vinh đều đi làm đúng giờ.

Hôm nay, Ôn Như Hân có việc ra ngoài một chuyến, bà Ôn ăn cơm rồi ra ngoài

tản bộ.

Ôn Như Hãn từ trong nhà đi ra, thái độ lúc nói chuyện với bà Ôn vô cùng cung

kính, nhìn không ra chút thân thiết nào.

Ngược lại lúc Bạch Thế Vinh bước ra khỏi nhà còn chào hỏi với bà nội, ôm bà

một cái.

Người ở gần đó đều cho rằng bà Ôn là mẹ chồng của Ôn Như Hân.

Trong đó có một bà lão mặc một chiếc áo blouse màu xanh sạch sẽ nhanh nhẹn đi tới nói chuyện cùng bà Ôn.

"Em gái, em đến từ đâu vậy?"

Bà Ôn liếc nhìn bà lão đó, nói: "Dưới quê lên."

"Em là mẹ của Cục trưởng Bạch à?" Bà lão đó kinh ngạc hỏi.

Bà Ôn thầm nói tuy Bạch Thế Vinh chỉ là con rể nhưng dù sao cũng gọi bà là mẹ.

"Ừm."

Dường như không có gì sai khi bà gật đầu như vậy.

Bà lão kia nghe nói như thế bèn thở dài một hơi: "Em gái, em nói xem con trai em

tốt như vậy, có tiền đồ như thế mà tại sao lại chọn cưới một người vợ như vậy chứ?"

Mí mắt bà Ôn giật giật, âm thanh nghe có vẻ lạnh lẽo.

"Người vợ này làm sao à?"

"Khụ! Em thật sự không biết sao. Con trai em mỗi sáng thức dậy đều phải nấu cơm cho con dâu em. Buổi trưa còn đặc biệt trở về nấu cơm cho cô ta, thuận tiện giặt cả quần áo. Giặt quần áo thì thôi đi, mỗi ngày đều phải rửa chén.

“Rau trong viện đều là việc của con trai em, vợ cậu ấy chẳng làm được gì cả. Mà có điều trông cô ta như thế đúng là không thể làm được gì."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi