THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Như Hân cũng không nhận ra, cô ấy vừa thay giày vừa nói: "Con đăng ký một trường học dành cho người lớn, ban ngày có thời gian sẽ đi học.

Tuy bà Ôn không hiểu cái này nhưng cũng biết suất này không dễ lấy.

"Sao con đi được?"

Ôn Như Hân cũng không cảm thấy mẹ cô ấy coi thường cô ấy mà chỉ đơn giản là bất ngờ.

Ôn Như Hân cười giải thích: "Lúc trước con theo Thế Vinh chuyển nghề đến nơi khác, bên phía tổ chức đã sắp xếp cho con một công việc nhưng con phải chăm

sóc ba đứa trẻ nên không tiện lắm.

“Trùng hợp là còn có một suất học ở trường học dành cho người lớn, Thế Vinh cảm thấy nếu con đi làm, sau này sẽ không có ai chăm sóc con cái trong nhà, nhưng nếu đi học thì lại không ảnh hưởng đến việc chăm sóc con cái. Vì vậy con mới đến trường học dành cho người lớn, nhường suất làm cho người khác.

Bà Ôn nhìn con gái thế này, cho dù là đi làm, chắc cũng sẽ bị người ta bắt nạt,

mà đi học lại không có gánh nặng tâm lý gì.

"Vậy là tốt rồi."

Bà Ôn biết con gái không phải loại người không đứng đắn, trái tim hoàn toàn thả lỏng về lại trong bụng.

Bà nhìn con gái thay quần áo, định nấu cơm nên cũng bước qua hỗ trợ, còn nói bóng nói gió hỏi: "Quan hệ giữa con và hàng xóm láng giềng có phải không tốt lắm không?"

Động tác trên tay Ôn Như Hân thoáng dừng lại, sau đó mới gật đầu: "Bọn con tới muộn, hàng xóm láng giềng đều đã ở đây rất lâu rồi. Thế Vinh vừa tới đã chiếm vị trí Cục trưởng, những người khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng không chào đón bọn con."

“Người khác thích tụi con mới là lạ."

Bà Ôn biết vì sao con gái bị mắng, trong lòng lại rất vui vẻ.

Cái mà bà thích là những người đó không chịu nổi con gái bà nhưng vẫn phải dùng vẻ mặt ôn hòa vui vẻ chào hỏi con gái bà, chỉ dám giở vài trò lặt vặt ở sau

lung.

Nếu là bà cụ nhà họ Bạch tới đây nói không chừng đã bị nói cho mềm tai, bị mấy bà già này châm ngòi ly gián thành công.

Đáng tiếc bà cụ nhà họ Bạch mệnh ngắn.

Hai năm trước đã qua đời rồi.

"Mẹ"

Ôn Như Hân đột nhiên xoay người nhìn bà Ôn muốn nói lại thôi.

Bà Ôn không muốn thấy con gái như vậy, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Có chuyện gì con cứ hỏi thẳng, giữa chúng ta không có gì phải ngại.”

Nếu đổi lại là con trai, chắc chắn bà Ôn đã trực tiếp mắng.

Nhưng đây là con gái.

Con gái tâm tư mẫn cảm, tính cách lại có một chút hướng nội, cũng vô cùng dịu

dàng.

Bà Ôn rất ít khi mở miệng khó nghe với con gái hay có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn. "Có phải mẹ nghe nói gì không?"

Ôn Như Hân cũng là người thẳng thắn, dù trông cô ấy dịu dàng nhưng tính cách cũng được xem là ngay thẳng, thế còn hơn là có ý đồ xấu.

Nhưng người như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Bà Ôn nghiêm mặt nói: "Có người cho rằng mẹ là mẹ chồng con nên đến trước mặt mẹ nói xấu con, bị mẹ tát cho hai cái."

Ôn Như Hàn: "..”

"Thế nào? Thấy mẹ nghe được mấy lời kia nên trong lòng không thoải mái sao?"

Ôn Như Hân lắc đầu.

Bà Ôn bĩu môi: "Con không nhìn lại mặt con một chút à, đó mà là nói thật ư? Nhìn giả muốn chết.

Con gái của mình thế nào chẳng lẽ trong lòng bà còn không biết rõ sao?

Đây chính là miếng thịt từ trên người bà rơi xuống.

"Con và em trai con lớn lên thế nào? Trong lòng con không có chút tính toán nào sao? Những người đó nói như vậy so ra vẫn còn kém hơn mấy bà già lắm mồm trong thôn chúng ta nhiều lắm đấy."

Năm đó bà có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại chút chuyện phiếm này đã có thể đánh ngã cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi