THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Bây giờ bà phải cho những người đó nhìn thấy chút màu sắc.

Bà Ôn nói nhẹ như mây gió, thoạt nhìn không hề quan tâm.

Ôn Như Hân lại len lén gạt lệ.

Cô ấy biết mẹ nuôi lớn cô ấy và em trai không dễ dàng, nhưng khi đó cô ấy

không hiểu lắm mấy lời nói ác độc của người lớn làm tổn thương người khác đến

mức nào.

Sau khi cô ấy trưởng thành, trở thành một người mẹ, một mình đến một thành phố khác sinh sống, đối mặt với những lời ác độc của những người đó mới biết được mẹ mình năm xưa đã mạnh mẽ bao nhiêu.

Mỗi lần trong lòng cô ấy khó chịu đều sẽ nghĩ đến mẹ, như vậy cô ấy sẽ trở nên

kiên cường hơn một chút.

"Có gì phải khóc? Người ta nói sau lưng con còn không phải là vì ghen tỵ với con sao, nhưng thực chất lại không tạo được bất kỳ thương tổn gì đối với con cả. Không có gì đáng sợ, con sống càng tốt, trong lòng bọn họ lại càng đố kỵ, sau lưng sẽ càng nói khó nghe hơn"

Bà Ôn đã nhìn thấy loại người này nhiều rồi.

Nghĩ lại có rất nhiều người không thể nhìn người khác sống tốt, nhà người ta hơi tốt một chút là sẽ ở sau lưng nói này nói nọ.

Ôn Như Hân ngoan ngoãn gật đầu.

"Sau này lúc đi ra ngoài con cứ mặc quần áo mẹ mua cho con. Sau này mỗi tháng con đều sẽ có quần áo mới để mặc. Không chỉ có con, ba đứa nhỏ cũng vậy, cứ để người ta phải hâm mộ đi."

Bà Ôn cười lạnh.

Buổi tối hôm đó, bà Ôn bảo Ôn Như Hãn thay quần áo mới tinh, đây chính là áo lông được mua từ Hương Thành.

Không chỉ có hai người lớn mà ba đứa nhỏ cũng có.

Gió bấc thổi vù vù.

Mười lăm tháng giêng vẫn có chút náo nhiệt để xem.

Người một nhà bọn họ bước ra khỏi viện, toàn bộ người trong viện đều nhìn sang bọn họ.

Những người đó nhiệt tình chào hỏi Bạch Thế Vinh.

"Cục trưởng Bạch, anh đi đâu thế?"

Bạch Thế Vinh cười ha ha nói: "IMẹ vợ tôi tới. Tôi dẫn bà ấy và cháu gái chúng tôi đi xem ngày mười lăm tháng giêng bên mình thế nào. Bên Bình Thành của bọn họ chắc chắn náo nhiệt hơn chúng ta nhưng bên chúng ta vẫn có đặc sắc riêng,

chắc chắn không giống bên bọn họ."

Những người đó vừa nghe nói bà Ôn đến từ Bình Thành bèn nhìn quần áo Ôn Oanh mặc trên người, lại nhìn bà Ôn vừa đến là cả nhà Bạch Thế Vinh từ trong ra ngoài đều thay đổi mới tinh, làm sao còn không rõ vợ của Cục trưởng Bạch thoạt nhìn dịu dàng ấm áp nhưng điều kiện trong nhà không phải tốt ở mức bình thường chứ?

Ôn Như Hân phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn cô ấy đã thay đổi.

Cô ấy cũng không nghĩ nhiều.

Mẹ nói rất đúng, người bên ngoài nhìn cô ấy thế nào, nghĩ về cô ấy thế nào cũng không sao.

Cuộc sống của cô ấy nên sống như thế nào thì sẽ sống như thế đó, cô ấy sống càng tốt, người khác chỉ biết ghen tỵ hơn.

Nghĩ tới đây, Ôn Như Hân đứng thẳng sống lưng, bàn tay tàn tật kia đặt trong túi quần áo, không phải người quen sẽ không ai biết thật ra cô ấy là một người tàn tật.

Cuối cùng Ôn Như Hân cũng có thể đi xem thế giới xung quanh, vào lúc này tảng đá lớn đè lên ngực cô ấy đã được gỡ bỏ, thậm chí không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Ôn Như Hân có một cảm giác như được sống lại.

Bạch Thế Vinh phát hiện vợ hình như trở nên càng ngày càng xinh đẹp.

Bà Ôn cũng nhìn thấy con gái có vẻ đã thay đổi trong thoáng chốc, khóe miệng không kìm nổi mà nở một nụ cười.

Bà Ôn ở lại Mông thị vài ngày mới dẫn theo Ôn Oanh rời đi.

Ôn Như Hân rất không nỡ để bà Ôn rời đi.

Cô ấy kéo tay bà Ôn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút khổ sở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi