"Làm xong bài tập rồi à?"
Bà Ôn nghiêm mặt hỏi, Ôn Oanh lập tức ỉu xìu trở về phòng làm bài tập.
Cô bé nằm sấp trên bàn một bên nghiêm túc làm bài tập, một bên nhỏ giọng lầm bâm.
"Chắc chắn là bà nội không biết đạp xe đạp nên mới hâm mộ mình. Nhưng bà nội biết đạp xe ba bánh mà."
Ôn Oanh bây giờ là học sinh tiểu học lớp năm, cuối cùng cũng không cần phải viết đi viết lại từng chữ một nữa.
Cô bé học thuộc xong bài học lại tìm bài tập toán nghiêm túc làm.
Cố gắng học tập, thi đậu vào trường đại học tốt nhất, kiểm được nhiều tiền hơn rồi tương lai sẽ mua xe hơi nhỏ cho bà nội.
Cô bé nhất định phải làm cho bà nội trở thành bà lão thời thượng nhất.
"Phải cố gắng! Ôn Oanh.”
Cô bé nắm chặt nắm tay, cổ vũ cho mình.
Sau đó nằm sấp trên bàn tiếp tục làm bài tập.
Hương Thành.
Trên đường cái ngựa xe như nước, khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ thời thượng.
Không ít người trong miệng còn hát tình ca, cậu trai phóng khoáng ôm cô gái xinh đẹp, trào lưu thời thượng không tương thích với cuộc sống trước đây của Ôn Thiều Ngọc.
Mỗi lần hắn nhìn thấy những thứ này đều rất không quen.
Mấy ngày hôm trước Tư Đồ Quang Diệu trở về Bình Thành, đứa nhỏ Luật Cảnh
Chi kia ra nước ngoài, còn Luật Hạo Chi và Tiểu Độ thì ở Sở Thành, vui vẻ bận rộn.
Từ năm mới đến giờ chưa gặp được ai.
Lớp đào tạo nghệ sĩ đã kết thúc.
Ôn Thiều Ngọc hiếm khi được nghỉ ngơi, thế nhưng cũng không gặp được người nào có thể uống trà cùng mình.
Hắn ngồi trong cửa hàng nhà mình, phát hiện việc làm ăn trong cửa hàng vô cùng phát đạt.
Rất nhiều diễn viên đến đây ăn cơm.
Người đi đường nhìn thấy diễn viên quen thuộc sẽ kinh ngạc hỏi một câu.
"Này, anh không phải là người diễn vai đó sao?"
Các diễn viên sẽ cười và chào khách.
"Không ngờ anh cũng xem bộ phim truyền hình đó."
"Đúng vậy, đúng vậy, anh diễn rất tốt, khiến tôi hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi."
Diễn viên bèn cười ha ha.
Chuyện như thế đã xảy ra không chỉ một lần.
Nhiều người đến đây là vì lời khuyên của Ôn Thiều Ngọc, chờ sau khi ăn xong bánh bao lại cảm thấy mùi vị bánh bao này thật sự rất ngon, ở chỗ khác không có được mùi vị này.
Hơn nữa loại bánh bao còn không ngừng tăng lên.
Cho dù qua bên đây ăn một cái bánh bao, uống một chén canh cũng sẽ cảm thấy đây là một kiểu hưởng thụ.
Lúc này Ôn Thiếu Ngọc ngồi ở trong cửa hàng uống canh sườn củ cải, nhìn một nam thanh niên mặc áo thun màu trắng bước vào từ bên ngoài bèn vội vàng vẫy tay với cậu ấy.
"Tiểu Thuyền, ở đây!"
Tiểu Thuyền nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bèn nhấc chân đi thẳng tới, ngồi đối diện hắn.
"Bộ phim gần đây của anh đã quay xong chưa?" Tiểu Thuyền hỏi Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc gật đầu: "Nói gì mà phim của tôi chứ? Cũng chỉ là một vai phụ thôi, nói dễ nghe hơn thì gọi là khách mời. Bên cậu thế nào? Có gặp khó khăn gì không?"
"Không có."
Có lẽ là bởi vì quan hệ của Tư Đồ Quang Diệu nên từ sau khi cậu ấy tiếp xúc cùng Ôn Thiều Ngọc thì những đạo diễn kia cũng rất ít khi làm khó cậu ấy.
Người bên ngoài cũng sẽ không làm khó cậu ấy.
Tiểu Thuyền cảm thấy cuộc sống của mình thuận buồm xuôi gió một cách khó tưởng.
Ví dụ như một nam diễn viên ra mắt cùng kỳ với cậu ấy đã bị người ta ép đi quay mấy cảnh không muốn quay. Quay xong trở về còn bị nhốt ở nhà ba tháng mới được ra ngoài.
Tiểu Thuyền chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Trong lòng cậu ấy biết rõ đây đều là nhờ vào phúc của Ôn Thiều Ngọc.
"Nhưng hôm nay tôi có hẹn với một đạo diễn." Tiểu Thuyền cũng có tư tâm.