THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Cậu ấy có quan hệ tốt với Ôn Thiều Ngọc nên bản thân mới được lợi lâu như vậy.

Cậu ấy cũng muốn báo đáp Ôn Thiều Ngọc chút gì đó trong phạm vi năng lực của mình.

Đạo diễn gặp mặt lần này có tính tình không tốt lắm, hơn nữa làm người rất cương trực, làm việc cũng rất có nguyên tắc, không muốn cúi đầu trước những người kia.

Trong lòng ông ấy chỉ có nghệ thuật, chỉ muốn quay thứ mình muốn quay.

Chính bởi vì như thế nên nhiều năm rồi phim của ông ấy vẫn chưa quay được.

Đạo diễn tìm tới cậu ấy muốn cậu ấy diễn một vai nam chính trong đó, mà một vai chính khác mãi vẫn chưa có ai diễn.

Lúc xem kịch bản, Tiểu Thuyền theo bản năng nghĩ tới một người.

Cho nên mới có cảnh hôm nay.

“Đạo diễn?"

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc.

Trần Vũ Thuyền nói: "Tính tình của đạo diễn này hơi kỳ quái. Ông ấy chỉ muốn quay những gì mình muốn, đã vậy còn hết sức kiên trì. Có thể nói vì chuẩn bị cho bộ phim này mà ông ấy đã bỏ hết gia sản vào đó. Trước đó tôi cũng nghe nói qua nhưng không ngờ đã lâu như vậy rồi mà đạo diễn vẫn chưa tìm được ai diễn vai nam chính còn lại.

"Cho nên bây giờ người ta tìm tới cậu là vì muốn cậu diễn vai nam chính còn lại ha!" Ôn Thiều Ngọc cảm thấy vui vẻ thay Trần Vũ Thuyền.

Trần Vũ Thuyền vô cùng cạn lời nhìn vẻ mặt tươi cười như ngốc bạch ngọt của Ôn Thiều Ngọc.

"Anh, bộ phim này có nhiều nhân vật chính, nhân vật này của tôi không tính là nam chính mà một vai nam chính khác mới có nhiều đất diễn hơn."

Trần Vũ Thuyền cảm thấy ám chỉ của mình đã rất rõ ràng rồi.

Ôn Thiều Ngọc vẫn không nghe ra: "Vậy cậu giành với người ta đi"

"Nhân vật đó không thích hợp với tôi. Yêu cầu đối với nhân vật đó trong kịch bản là biết hát kinh kịch, mà tôi căn bản không biết" Trần Vũ Thuyền ám chỉ thêm bước nữa.

Ôn Thiều Ngọc nhất thời kích động vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Hát kinh kịch chẳng phải rất đơn giản sao? Tôi biết này, tôi sẽ dạy cho cậu. Cái này là sở trường của tôi đấy. Lúc nhỏ tôi đã từng học với một ông lão trong thôn chúng tôi."

“Nhiều năm qua tôi vẫn luôn luyện giọng vào mỗi sáng. Lúc trước chúng ta quay phim cậu vẫn chưa được nghe, hôm nay tôi sẽ khai sáng cho cậu, để cậu xem tôi có thích hợp cho cậu bái làm sư phụ không."

Trần Vũ Thuyền: "...”

Là cậu ấy nói vẫn chưa đủ rõ ràng ư?

Ôn Thiều Ngọc căn bản không hề chú ý tới sắc mặt của Trần Vũ Thuyền, hắn đứng lên, hằng giọng một cái, khí chất cả người nhất thời trở nên khác biệt.

Ôn Thiều Ngọc vừa mở miệng, mọi người trong quán đều nhìn về phía hắn.

Có không ít người còn vỗ tay.

Vốn là người đi ngang qua nghe thấy bên trong có người hát kinh kịch mà hát còn rất đúng vị, thế là không muốn đi nữa, nhưng đứng trước cửa hàng người ta nghe thì không quá lễ phép, thấy bên trong vẫn còn chỗ thì sẽ đi vào gọi một phần thức ăn, sau đó ngồi xuống quang minh chính đại nghe diễn.

Có người tới muộn, bên trong không có chỗ nên đứng ở cửa nhìn, chờ bên trong có người đi ra rồi mới tiến vào.

Trong lúc nhất thời buôn bán trong cửa hàng trở nên bùng nổ.

Bên kia đường.

Chương Hoa tìm kiếm người hát kinh kịch hôm đó suốt mấy tháng trời nhưng không thể tìm ra.

Trong lòng tức sôi.

Ông ấy cũng không tin ông ấy điều tra hết tất cả mọi người trong đoàn làm phim đó một lần mà vẫn không tìm ra được diễn viên mà mình ngưỡng mộ trong lòng.

Đúng lúc ông ấy nhìn thấy Trần Vũ Thuyền trên TV, cảm thấy diễn viên này rất thích hợp với một nhân vật quan trọng khác trong lòng ông ấy.

Vì thế mới hẹn nơi gặp với đối phương, dự định nói chuyện một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi