THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Chương Hoa: "???"

Ôn Thiều Ngọc nhìn đạo diễn trợn mắt há hốc mồm, cười nói: "Đạo diễn, ông đừng khách sáo, muốn ăn cái gì thì cứ gọi. Nếu không có gì kiêng kị thì tôi sẽ giúp ông chọn món tủ ở đây.

Chương Hoa lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: "Sao có thể bắt cậu bỏ tiền ra chứ?"

"Tôi cũng không bỏ tiền, tôi ăn cái gì ở đây cũng không tốn tiền mà là ghi thẳng vào sổ."

Ôn Thiều Ngọc ăn ngay nói thẳng.

Chương Hoa: "..."

Trần Vũ Thuyền: "..."

Cuối cùng vẫn là Ôn Thiều Ngọc gọi món.

Chương Hoa cũng không vội khuyên nhủ Ôn Thiều Ngọc, dù sao người đã ở đây rồi, muốn chạy cũng không chạy được. Ông ấy đã hạ quyết tâm nếu hôm nay Ôn Thiều Ngọc không đồng ý, vậy thì mỗi ngày ông ấy đều sẽ đến tìm Ôn Thiều Ngọc.

Một ngày nào đó, Ôn Thiều Ngọc sẽ đồng ý với ông ấy.

Ông ấy không tin sau khi người ta xem kịch bản xong vẫn sẽ không chịu diễn nhân vật này.

Chương Hoa vô cùng tin tưởng vào kịch bản của mình.

Chờ bánh bao được mang lên.

Ôn Thiều Ngọc mời hai người ăn bánh bao.

"Bánh bao này là do mẹ tôi học với một lão đầu bếp ở Hải Thành đấy, tay nghề rất tốt. Hôm nay ông đến cửa hàng của chúng tôi, cho dù thế nào cũng phải nếm thử."

Ôn Thiều Ngọc đưa đĩa bánh bao hấp gạch cua lên đề cử cho hai người.

Bánh bao bán vào buổi sáng và bánh bao bán vào buổi trưa không giống nhau.

Bánh bao bình thường bắt đầu bán từ mười giờ trưa, còn những bánh bao hấp kia thì bắt đầu bán từ năm rưỡi sáng đến giữa trưa.

Chương Hoa nếm thử một miếng bánh bao nhân cua, nhất thời mở to hai mắt.

"Bánh bao này cũng ngon quá nhỉ?" Chương Hoa cảm thấy bánh bao này vừa nóng vừa ngon, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Không gì có thể làm cho người khác cảm thấy vui vẻ hơn là khen đồ ăn nhà ông chủ làm ngon ở trước mặt ông chủ.

Trên mặt Ôn Thiều Ngọc vẫn luôn mang theo nụ cười xán lạn.

"Thích thì ông ăn nhiều một chút."

Mà ngay cả Trần Vũ Thuyền rõ ràng đã tới vài lần nhưng vẫn vùi đầu ăn, không ăn no căn bản là không muốn nói chuyện.

Ăn no rồi vẫn còn muốn ăn nữa, dù sao cũng không muốn nói chuyện mà chỉ muốn ăn.

Chương Hoa cũng vậy.

Duy chỉ có Ôn Thiều Ngọc là rất khắc chế.

Hắn chẳng những kiềm chế bản thân mà còn rất trông coi Trần Vũ Thuyền: "Cậu sắp vào tổ quay phim rồi, không kiểm soát thân hình của mình một chút sao? Lẽ nào đoàn làm phim yêu cầu cậu phải cao lớn vạm vỡ à?"

Mọi người đều biết lên hình sẽ trông bị béo.

Một số nhân vật có thể không cần phải quá béo mà cần hơi gầy.

Rất nhiều vai diễn mà Ôn Thiều Ngọc nhận đều có tiên khí bồng bềnh, mà quan trọng nhất đối với tiên khí bồng bềnh chính là nhất định không thể béo.

Quần áo cổ trang có rất nhiều lớp, mặc nhiều như vậy nhưng vẫn phải mang đến cho người ta cảm giác dáng người cao ngất.

Một khi béo lên mà còn mặc nhiều lớp quần áo như vậy sẽ lập tức biến thành một quả bóng nhỏ.

Cho dù khí chất có tốt hơn nữa thì mặc vào vẫn là một quả bóng.

Cùng lắm là một quả bóng có chút khí chất.

"Không cần, nhân vật của cậu ấy là một người có sức ăn rất lớn, mang đến cảm giác cường tráng cho người khác nên có thể ăn nhiều hơn, cũng phải rèn luyện cơ bắp trên cánh tay nữa."

Mặc dù Chương Hoa vẫn nghiêm túc ăn bánh bao nhưng vẫn mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám hướng.

Ôn Thiều Ngọc hâm mộ nhìn Trần Vũ Thuyền, trong lời ngoài lời đều có chút ghen tį.

"Từ nhỏ đến lớn tôi ăn cơm cũng chỉ được ăn no bảy phần." Ngay cả lúc dễ đói nhất cũng chỉ ăn no tám phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi