Ôn Oanh mềm mại nói: "Bà nội, cho dù bà không theo dõi con, con cũng sẽ thi tốt. Trường trung học của anh trai cũng không khó thi vào."
"Con nhất định phải học ở trường trung học tốt hơn. Lúc trước anh trai con chỉ tùy tiện chọn một trường trung học phổ thông. Nơi đó không thích hợp với con lắm. Con chỉ cần thi vào cùng một trường đại học với anh trai là được, không cần phải thi chung một trường trung học."
Bà Ôn thật lòng không muốn cho cháu gái đến trường cháu trai học.
Rất nhiều học sinh trong trường đó có thành tích học tập không tốt.
Nếu không thì bà cũng sẽ không cho phép cháu trai quanh năm suốt tháng đều không đến trường học, chỉ tham gia kỳ thi là xong việc.
Nếu như một cô bé ngoan ngoãn như Oanh Oanh đến ngôi trường đó học không phải sẽ bị người ta bắt nạt chết sao?
Cho dù như thế nào bà nội cũng không cho phép cháu gái đi học ở ngôi trường đó.
Ôn Oanh có chút thất vọng.
"Con thật sự không thể theo học ngôi trường đó sao ạ?"
"Trường trung học phổ thông bên cạnh nhà chúng ta không được sao?" Bà Ôn hỏi.
Ôn Oanh lắc đầu: "Con không muốn vào trường trung học phổ thông đó. Hiệu trưởng trường trung học đó xem thường anh trai, căn bản không chịu nhận anh trai, cho nên con không muốn đến trường bọn họ học."
Bà Ôn: "...”
Cho dù trong lòng bà Ôn cũng rất khó chịu.
Dựa vào cái gì mà xem thường cháu trai bà? Cháu trai bà giỏi giang như thế.
Những người đó có mắt không tròng.
Dù trường có tỷ lệ trúng tuyển cao nhưng bà Ôn lại không chịu cho cháu gái vào học.
"Hai trường trung học phổ thông này đều không được, con chọn một trường khác đi, cách nhà chúng ta không quá xa là được. Xe đạp của con nhỏ quá rồi, anh trai con sẽ gửi về một chiếc xe đạp mới"
Sức khỏe của cháu gái mấy năm gần đây càng ngày càng tốt nên trong lòng bà Ôn ít nhiều gì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tất cả số tiền cô bé kiếm được bao năm qua đều được dùng để làm việc thiện.
"Vậy con sẽ tìm xem trường trung học phổ thông tốt nhất gần chúng ta là ở đâu."
Ôn Oanh rất tự tin khi nói ra điều này.
Có lẽ cô bé thoạt nhìn ngây ngốc trên phương diện khác, thế nhưng trên phương diện học tập lại cứ như là đã khai mở hai kinh mạch Nhâm Đốc, học cái gì cũng dě.
Trí nhớ còn rất tốt.
"Chỉ cần không phải là hai ngôi trường này, con có thể chọn những trường học khác."
"Vâng ạ!"
Ôn Oanh trở về phòng ôn tập nhưng không đọc nổi sách.
Cô bé nhìn cây hồng thật to ngoài cửa sổ, nghĩ đến Luật Cảnh Chi.
Từ sau khi Luật Cảnh Chi ra nước ngoài, cô bé và Chi Chi chưa từng gặp lại nhau.
Không phải là cậu bé không trở về từ nước ngoài, mà là cô bé không đến Hương Thành.
Cũng không biết Chi Chi đã quên cô bé chưa.
Hàng năm Ôn Oanh đều chuẩn bị quà, bảo anh trai mang qua cho Chi Chi.
Chi Chi cũng sẽ có quà cho cô bé.
Ôn Oanh thở dài.
Tuy nhiều năm qua cô bé cũng có bạn tốt, nhưng bạn tốt như Chi Chi cũng chỉ có một.
"Mau lớn lên đi, chỉ cần lớn lên là có thể gặp được Chi Chi rồi."
Ôn Oanh gục xuống bàn tiếp tục ôn tập.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Ôn Độ mới hùng hùng hổ hổ trở về từ Sở Thành.
Mấy năm nay, tốc độ mở rộng bản đồ thương mại của Ôn Độ rất nhanh.
Năm trước.
Chính sách của Sở Thành xảy ra thay đổi.
Mảnh đất trồng rau nhỏ mà Ôn Độ mua thực chất đã được sơn vẽ ở khu vực trọng điểm, giá đất tăng lên vô số lần.
Thay vì bán đất, cậu đã xây dựng một tòa nhà cao tầng thương mại ngay tại chỗ.
Sau khi xây xong một tòa nhà cao tầng thương mại cực lớn, bên dưới còn có siêu thị và khách sạn đồng bộ.