Rất nhiều thương gia nhanh chóng vào ở.
Ôn Độ dùng tiền đầu tư mua đất khác.
Cứ như vậy từng bước mở rộng, Ôn Độ tích lũy vốn liếng.
Chợ buôn rau củ quả xây lúc trước cũng từ một nhà xưởng thật lớn biến thành từng tòa nhà cao tầng.
Nơi đây trở thành chợ buôn rau củ quả lớn nhất.
Phía trên có rất nhiều địa phương đều đã được thuê, có không ít người lựa chọn làm một mình.
Mỗi năm Ôn Độ chỉ thu tiền thuê cũng đã kiếm được bộn tiền.
Mà chỉ cần tất cả rau dưa của những người này được đưa đến Hương Thành thì trên cơ bản đều sẽ bán cho Luật Hạo Chi.
Luật Hạo Chi cũng không kiếm hết tiền của tất cả mọi người, dù sao cũng phải để lại cho người khác một chút đường sống.
Toàn bộ rau dưa cậu ấy bán là hàng cao cấp, không hề đụng vào hàng trung và thấp.
Những thuyền mà những người đó đi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Luật.
Mà mùng hai tháng giêng năm nay, Ôn Độ chính thức trưởng thành, lấy được chứng minh thư của mình.
Lúc cậu đi làm việc cũng không cần bỏ tay bỏ chân nữa.
Cho nên nửa đầu năm nay, cậu gần như đã bận muốn điên rồi.
May mà Thiết Tỏa tốt nghiệp trở về hỗ trợ, hiện giờ có rất nhiều chuyện trong công ty đều do Thiết Tỏa quản lý, như vậy Ôn Độ mới có thể rảnh tay về nhà tham gia thi đại học.
Ôn Độ bay trở về.
Xuống máy bay đã có người lái xe tới đón cậu, trước khi vào cửa, Ôn Độ còn cầm điện thoại trong tay, đang gọi điện thoại.
Ôn Oanh thấy anh trai trở về bèn vui vẻ chạy ra từ trong viện.
Cô bé nhìn thấy anh trai đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, chỉ nắm tay anh trai, cùng anh trai đi vào trong nhà.
"Chuyện còn lại cậu cử xử lý là được, nếu có việc gì gấp thì gọi lại cho tôi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không có thời gian để nghe điện thoại.
Ôn Độ dặn dò Thiết Tỏa cẩn thận xong mới yên tâm cúp điện thoại.
"Ôn bài thế nào rồi? Có nắm chắc không?" Ôn Độ hỏi em gái.
Sau khi nói xong cậu mới ý thức được giọng điệu của mình hình như không đúng lắm, bèn sửa miệng nói: "Thi không tốt cũng không sao, không cần có áp lực quá lớn. Cho dù sau này em thi vào đại học hạng ba cũng không sao cả. Anh trai có tiền, nuôi nổi em."
Tốt nhất là để cho đám nhóc thổi bên ngoài không nuôi nổi em gái cậu mới tốt.
Ôn Oanh phồng má, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh trai, em ở trong lòng anh vô dụng như vậy sao? Sao em có cảm giác anh vẫn luôn không quan tâm em, nếu như anh quan tâm em, làm sao có thể không biết em đứng đầu toàn trường chứ?"
Ôn Độ không xấu hổ chút nào mà còn rất kinh ngạc nói: "Em gái anh lợi hại như vậy sao? Vậy nhất định phải thưởng cho em chút gì đó. Nói đi, em muốn gì nào?"
"Em muốn sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trai." Ôn Oanh ước nguyện.
Cô bé biết rõ anh trai bề bộn nhiều việc, cũng biết mỗi ngày nhìn thấy anh trai là một chuyện rất không thực tế, thế nhưng cô bé vẫn nói.
Ôn Độ nhíu mày, cố ý trầm tư một lát rồi dùng vẻ mặt khó xử trả lời: "Làm sao bây giờ? Nguyện vọng này của em hình như rất dễ thực hiện."
"""Dạ?"
Đầu Ôn Oanh đầy dấu chấm hỏi.
Sau đó cô bé hưng phấn nhảy dựng lên, thét chói tai hỏi: "Anh trai, anh trai, anh nói thật sao? Có phải sau này anh sẽ luôn ở nhà không ạ?"
Ôn Độ vội đỡ em gái, sợ cô bé sẽ ngã sấp xuống.
"Đừng làm rộn, được rồi! Nhỡ đâu trẹo chân thì đến lúc đó em lại khóc nhè.
Không thể trách Ôn Độ quá mức căng thẳng.