THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Nên bà Ôn có hơi khó nhịn, đây là lần đầu tiên bà nhớ tới ông sau nhiều năm như vậy mà không có một cảm xúc khó chịu nào khác.

"Ông nội con là người có trình độ văn hóa, lúc nhỏ từng vào trường tư thục. Ông ấy luôn nói tổ tiên bọn họ từng xuất hiện tiến sĩ, từng làm quan lớn, thế nên cũng mong trong nhà có một đứa nhỏ biết đọc sách.

"Nhưng mạng ông ấy không thọ, không đợi được đến ngày này."

"Nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Nhà chúng ta mấy năm nay sống rất tốt, bây giờ cũng không giống như trước kia."

Bà Ôn nghe được tiếng rao hàng bên ngoài, trong mắt ấm áp hơn rất nhiều.

"Hiện nay tuy nhà nhà vẫn còn rất nghèo nhưng vẫn có tiền hơn trước kia. Bà dự định trở về nông trường Hồng Tinh, tẩy rửa ba ngày để ông nội con được vui vẻ."

Trong lòng Ôn Oanh, bà nội là một người phụ nữ vô cùng vô cùng kiên cường.

Cho đến giờ phút này cô bé mới hiểu được một người thoạt nhìn có kiên cường hơn đi chăng nữa cũng sẽ có một mặt yếu ớt.

Chỉ là hiện thực không cho phép bà bày tỏ ra mà thôi.

Buổi tối, Ôn Oanh cố ý chờ anh trai trở về.

Ôn Độ bận rộn cả ngày khá mệt mỏi.

Cậu rón rén vào cửa, đang định len lén trở lại phòng mình.

Nào ngờ tay vừa đụng tới cửa thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tinh thần Ôn Độ run lên, nhanh chóng xoay người lại nhưng chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút đứng sau lưng mình.

"Sao em không ngủ? Đêm hôm khuya khoắt mà làm gì vậy?"

Sau khi thấy rõ dáng vẻ người tới, Ôn Độ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Oanh chỉ chỉ phòng của bà nội, đè thấp giọng nói: "Anh trai, anh mở cửa nhanh lên, chúng ta vào trong, em có chuyện muốn nói với anh.

Ôn Độ nhướn mày mở cánh cửa ra, Ôn Oanh nhanh chóng đi vào.

Sau khi vào rồi cô bé mới quay đầu lại gọi: "Anh trai, anh làm gì vậy? Đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau vào đây đi!"

Ôn Độ: "..."

Cậu xoa mi tâm, cảm thấy sau này vẫn có những cái nên giảng giải cho em gái tử tế, tuyệt đối không được tùy tiện vào phòng của con trai.

"Nói đi, có chuyện gì mà phải lén lút chạy tới đây.”

Ôn Oanh bĩu môi mất hứng nói: "Cái gì gọi là lén lút chạy tới? Không phải là vì em sợ sẽ đánh thức bà nội nên mới rón rén tới đây sao? Ai bảo anh về muộn như vậy chứ, nếu anh về sớm hơn một tí thì em cũng không đến mức giờ này vẫn chưa đi ngủ.”

Lúc nói chuyện, Ôn Oanh còn liên tục ngáp mấy cái.

Cô bé biết sức khỏe của mình không tốt nên bình thường vẫn luôn rất chú ý.

Làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Đi ngủ trong thời gian cố định, buổi sáng sẽ thức dậy đúng giờ, sẽ không ăn mấy thứ tào lao, còn tản bộ chậm rãi.

Không được chạy bộ nhưng có thể tản bộ từ từ.

Ôn Độ mới trở về được vài ngày nhưng cũng biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé rất có quy luật.

"Gần đây anh hơi bận"

Ôn Độ vừa mở miệng đã di dời được sự chú ý của Ôn Oanh.

"Có phải anh không đủ tiền không? Nếu không đủ tiền thì anh cứ nói một tiếng" Hai năm nay Ôn Oanh cũng kiếm được không ít tiền.

Ôn Độ đoán trong túi em gái hẳn là có chút tiền.

Nhưng số tiền đó đối với cậu mà nói chỉ như muối bỏ biển.

"Đủ tiền, em không cần lo lắng." Ôn Độ rót một ly nước nước sôi để nguội đưa cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh nhận lấy ly rồi đặt xuống bên cạnh: "Anh trai, anh nói thật với em, anh thi đại học thế nào?"

"Trình độ bình thường, không phát huy vượt xa người thường."

Ôn Độ nhéo khóe miệng em gái, trong lòng đại khái đã hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi