THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

"Chẳng lẽ thư thông báo trúng tuyển của anh được gửi về rồi à?"

Ôn Oanh trừng to mắt, tuy không nói chữ nào nhưng lại giống như đã nói tất tần tật.

"Xem ra là anh đoán đúng rồi." Ôn Độ nhướn mày.

Ôn Oanh: "..."

Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Oanh tương đối rối rắm: "Anh thật sự không biết sao?"

"Chuyện nằm trong dự liệu.

Không phải Ôn Độ quá tự tin.

Cậu là một người sống lại, có thể vùng dậy cũng là vì dựa vào học giỏi.

Cậu muốn có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể sử dụng nhiều sức mạnh và khả năng hơn để tìm thấy em gái mình chứ không phải làm việc cho người ta cả đời.

Làm cho người ta, có kiếm được nhiều tiền hơn cũng không phải của mình, mà tiền cậu có thể kiếm được cũng không quá đáng kể.

Cậu vẫn hưởng thụ thói quen tốt đời trước để lại ở đời này như cũ.

Những thiếu thốn đời trước cũng đang từ từ được bù đắp lại ở đời này.

Không có bằng cấp không được người ta coi trọng, vậy thì đời này bổ sung.

Ôn Độ cũng không thèm để ý đến cuộc sống học tập ở trường trung học cơ sở, cậu không muốn làm từng bước nên chỉ trở về lúc thi.

Bây giờ đã đậu đại học A, trung tâm sự nghiệp của cậu cũng đã chuyển đến Bình Thành như mong muốn.

Tiếp theo là tận hưởng cuộc sống đại học.

Thời gian còn lại sẽ ở bên gia đình nhiều hơn.

Ôn Oanh há miệng, hồi lâu sau mới im lặng nói: "Em tưởng anh nói thi bình thường chính là thi vào một trường đại học bình thường. Ai mà ngờ phát huy bình thường của anh lại là đại học A chứ. Anh trai, anh nói với em đi, có phải anh lén lút học tập không?"

Ôn Độ buồn cười nói: "Là ai bảo anh cố gắng học tập, đừng làm chậm trễ việc học, nhất định phải thi đậu vào một trường đại học tốt?"

Ôn Oanh trái lo phải nghĩ.

Hình như là cô bé... nhỉ?

"Nhưng sao em không biết thành tích học tập của anh lại tốt như vậy chứ?" Ôn Oanh cảm thấy mình đã học đủ tốt rồi nhưng so với anh trai thì còn kém rất xa.

Anh trai không chỉ có sự nghiệp thành công mà thành tích học tập cũng tốt như vậy.

Đây đúng là con nhà người ta.

"Nói đi, đến đây tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì?" Ôn Độ hỏi.

Lúc này Ôn Oanh mới nhớ tới mục đích của mình.

"Bà nội muốn về quê mở tiệc ba ngày ba đêm. Em cảm thấy bà nội nhớ ông nội rồi."

Ôn Oanh nói với anh trai: "Vốn dĩ bà nội nói ngày mai sẽ về nhưng em khuyên nhủ, nhất định là bà cũng hy vọng anh sẽ theo về. Anh điều chỉnh thời gian chữa ra ba ngày rảnh, chủ động nói với bà nội, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về nhé?"

Ôn Độ bận rộn nên đúng thật là ít khi quan tâm đến người trong nhà.

Cậu gật đầu: "Được."

Sáng hôm sau, Ôn Độ rời giường sớm đi ra ngoài, lúc trở về còn có một chiếc xe đỗ bên ngoài.

Là một chiếc xe con.

Hàng xóm láng giềng đều thò đầu nhìn ra ngoài.

Ôn Độ vào nhà, vẫn rửa tay ngồi trước bàn và ăn cơm như thường lệ.

Ôn Thiều Ngọc dậy hơi muộn.

Hắn vào nhà trông thấy con trai bèn vui vẻ vỗ vỗ bả vai con trai, cười híp mắt nói:

"Con ngoan, con về lúc nào thế? Thư thông báo trúng tuyển của con đến rồi, con có biết con trúng tuyển đại học A không? Con đúng là làm ba nở mày nở mặt"

Mấy câu trước nghe còn ổn, nhưng câu sau nghe kiểu gì cũng thấy chẳng đúng một chút nào.

"Ngó xem anh suốt ngày ăn nói kiểu gì đấy? Đáng lẽ công ty nên quản anh thật nghiêm, đừng để anh nói câu nào cả." Bà Ôn dạy dỗ con trai không chừa lại một chút mặt mũi nào.

Tư Đồ Quang Diệu chậm rãi đi vào, vẻ mặt của bà Ôn đột nhiên trở nên ôn hòa: "Quang Diệu, gần đây không thấy con. Sao trông con lại gầy đi rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi