THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc chính là kỳ thi vào trung học phổ thông.

Sau khi thi trung học phổ thông kết thúc, Tư Đồ Quang Diệu cũng bận rộn, vừa trở về đêm qua.

Anh ấy về đến nhà bèn lên tiếng chào hỏi, đặt món quà anh ấy cố ý mua cho bà xuống rồi trở về nghỉ ngơi.

Ngủ cả đêm, buổi sáng mới bò dậy ăn sáng.

Tư Đồ Quang Diệu ngồi bên cạnh Ôn Độ, giọng vẫn còn lười biếng: "Ở bên ngoài con không được ăn cơm mẹ nuôi làm vẫn luôn cảm thấy không ngon miệng. Hơn nữa con hơi bận, thoáng cái đã gầy đi rồi."

Bà Ôn đau lòng vô cùng.

Mấy năm nay con trai và cháu trai đều không ở bên cạnh, trong nhà xảy ra chút chuyện gì đều là do Tư Đồ Quang Diệu chạy trước chạy sau. Hiện tại Ôn Thiều Ngọc và Ôn Độ đã trở về, Tư Đồ Quang Diệu cũng bắt đầu chạy ra bên ngoài.

Trước kia Tư Đồ Quang Diệu chưa từng rời đi quá ba ngày.

Bà Ôn còn thân thiết với Tư Đồ Quang Diệu hơn cả con ruột cũng không phải không có lý do.

"Có phải trong khoảng thời gian này con không cần chạy ra ngoài nữa không?"

Bà Ôn bưng một chén canh trứng gà băm thịt đặt xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu.

Đừng xem thường bát trứng hấp này.

Tư Đồ Quang Diệu sống ở Bình Thành nhiều năm rồi nhưng chỉ cần ăn cơm ở nhà là đều sẽ uống một chén canh trứng hấp.

"Tạm thời không cần phải ra ngoài làm việc ạ." Lần này Tư Đồ Quang Diệu trở về chủ yếu là để xử lý chuyện kết hôn.

Lão già không an phận, muốn anh ấy đi xem mắt.

Có hàng ngàn hàng vạn cách để thao túng anh ấy nhưng lão già lại lựa chọn cách này. Chỉ có thể nói là lão già ấy già rồi, càng già càng không dùng được.

Khi về già lẽ ra nên được hưởng sự bình yên nhưng ông ta lại cứ muốn khống chế người khác, đây là điều không nên.

Hoặc là học theo mẹ nuôi một chút, tự mình gây dựng sự nghiệp.

Một lần nữa bắt đầu chinh chiến thương trường.

Sao lại học những tật xấu kia để khống chế anh ấy chứ?

Chậc.

Tư Đồ Quang Diệu càng ngày càng chướng mắt lão già họm hẹm này.

"Con về nhà xem mắt thế nào rồi? Có vừa ý cô gái kia không?" Bà Ôn bỗng nhiên nói một câu như vậy, thiếu chút nữa đã dọa sợ Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu lộ vẻ hoảng sợ: "Mẹ nuôi, không phải mẹ nuôi cũng muốn con đi xem mắt đó chứ?

"Vậy thì không có. Nhưng mà tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, có con cái sớm thì con cái sẽ thông minh, muộn hơn tí nữa thì khó có con lắm." Trước đây ở nông thôn, bà Ôn đã gặp nhiều rồi nên mới nói với Tư Đồ Quang Diệu một câu như vậy.

Tuổi của Tư Đồ Quang Diệu không nhỏ nhưng cũng không quá lớn.

Với giá trị của anh ấy, tìm vợ cũng rất dễ dàng nhỉ?

Tất cả đều phải xem xem anh ấy có muốn cưới hay không.

Tư Đồ Quang Diệu nhẹ nhàng thở ra nhưng lại không xác định hỏi: "Mẹ, kết hôn sinh con muộn thì khó có con lắm sao ạ?"

Bà Ôn gật đầu: "Ông nội con học Đông y, trước kia bắt mạch cho người ta, nói đàn ông lớn rồi thì cái đó không được nữa, cho nên sẽ không dễ có con đâu."

Tư Đồ Quang Diệu bị đả kích. "Còn có thể như vậy á?"

Anh ấy muốn có một đứa con.

Tuổi càng lớn, thấy con cái của những người đồng trang lứa cũng càng ngày càng lớn, sẽ cảm thấy muốn có con. Nhưng nhiều khi ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt.

Hai năm nay, Tư Đồ Quang Diệu đã muốn có một đứa bé.

Anh ấy nghe nói đàn ông càng lớn tuổi thì càng khó có con mới thầm nghĩ hay là tìm một người thích hợp rồi kết hôn xem sao?

Phải có một đứa bé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi