Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy cũng đủ để khiến cho người đàn ông lạnh lùng kia trở nên vô cùng chật vật. Hắn lau nước mắt lung tung nhưng có làm sao thì cũng không lau hết được những giọt nước mắt kia.
Ôn Độ rất thức thời, để A Huy ngồi một mình trong sân khóc.
Trước khi đi, cậu vẫn không quên để lại khăn tay bên cạnh.
A Huy: "..."
Mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Hắn không cầm khăn tay lên lau mặt mà chờ một lúc lâu sau, đến khi khóc sưng cả mắt rồi mới đi tìm nước rửa mặt một cái.
Trong phòng.
Từ Trí Viễn nói với bà Ôn: "Năm đó anh rể của em mất, em muốn trở về, nhưng lúc đó em không đi được. Khi ấy có người ở trong tòa nhà bên cạnh, nếu em đi thì hai tòa nhà đều không phải của nhà chúng ta nữa, em phải trông coi tòa nhà, phải trông coi hai tòa nhà cho tốt"
"Khế đất là anh rể cho em."
Bà Ôn nhìn em trai, cảm thấy em trai có hơi ngốc.
Trông coi một căn nhà rách nát làm gì?
Còn không bằng quay về chỗ của bà.
Từ Trí Viễn biết rõ mình không thể trở về là bởi vì mình không phải là một người đàn ông bình thường. Nếu như trở về nông trường Hồng Tinh, chị gái nhất định sẽ bị bản thân mình làm liên lụy.
Lời bịa đặt ở nông thôn là cái làm người ta tổn thương nhiều nhất.
Ông không thể để chị gái sống qua ngày trong sự chỉ trỏ của người khác.
Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy cũng đủ để khiến cho người đàn ông lạnh lùng kia trở nên vô cùng chật vật. Hắn lau nước mắt lung tung nhưng có làm sao thì cũng không lau hết được những giọt nước mắt kia.
Ôn Độ rất thức thời, để A Huy ngồi một mình trong sân khóc.
Trước khi đi, cậu vẫn không quên để lại khăn tay bên cạnh.
A Huy: "..."
Mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Hắn không cầm khăn tay lên lau mặt mà chờ một lúc lâu sau, đến khi khóc sưng cả mắt rồi mới đi tìm nước rửa mặt một cái.
Trong phòng.
Từ Trí Viễn nói với bà Ôn: "Năm đó anh rể của em mất, em muốn trở về, nhưng lúc đó em không đi được. Khi ấy có người ở trong tòa nhà bên cạnh, nếu em đi thì hai tòa nhà đều không phải của nhà chúng ta nữa, em phải trông coi tòa nhà, phải trông coi hai tòa nhà cho tốt"
"Khế đất là anh rể cho em."
Bà Ôn nhìn em trai, cảm thấy em trai có hơi ngốc.
Trông coi một căn nhà rách nát làm gì?
Còn không bằng quay về chỗ của bà.
Từ Trí Viễn biết rõ mình không thể trở về là bởi vì mình không phải là một người đàn ông bình thường. Nếu như trở về nông trường Hồng Tinh, chị gái nhất định sẽ bị bản thân mình làm liên lụy.
Lời bịa đặt ở nông thôn là cái làm người ta tổn thương nhiều nhất.
Ông không thể để chị gái sống qua ngày trong sự chỉ trỏ của người khác.
“Em xây nhà máy, buôn bán với người nước ngoài, em hứa sẽ cho bọn họ thân phận hợp pháp. Sau khi bọn họ lấy được thân phận hợp pháp rồi cũng không đi, tiếp tục ở lại chỗ em làm việc nhận lương"
Bà Ôn vẫn luôn biết em trai mình là người lương thiện.