THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Khi còn bé tính tình ông mềm yếu, luôn bị người ta bắt nạt.

Không ngờ sau khi lớn lên lại trở nên ưu tú như vậy.

"Em vẫn luôn chờ, chờ để được trở về. Chỉ là lâu lắm rồi em vẫn không tìm thấy đường trở về." Từ Trí Viễn cười khổ: "Mấu chốt là em cũng không đi được"

Sức khỏe của ông không tốt lắm, lúc đó phải nhập viện.

Nằm trong bệnh viện rất lâu.

"Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên em ra nước ngoài, mở nhà máy ở nước ngoài để bắt đầu lại từ đầu. Em không lấy thân phận ở nước ngoài, nhưng A Huy là người địa phương, em đã gặp A Huy vào lúc đó."

“A Huy là người bản địa, có cậu ấy ở bên cạnh đã giúp em tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Sau khi em phẫu thuật xong, ra khỏi bệnh viện thì việc làm ăn cũng càng lúc càng lớn, mà con đường em muốn trở về hình như cũng càng thêm gian nan."

Cho dù thế nào Từ Trí Viễn cũng không ngờ rằng mình chỉ là ra ngoài kiếm tiền mà thôi.

Nhưng không chỉ không liên lạc được với chị gái, mà còn thiếu chút nữa đã không thể gặp lại mọi người.

"Lần này bọn em trở về cũng phải chờ rất lâu, trở về với danh nghĩa nhà đầu tư." Từ Trí Viễn muốn đầu tư mấy trăm triệu nên bên trên chắc chắn rất chào đón ông.

Bà Ôn còn tưởng rằng em trai không đi nữa nhưng vừa nghe xong đã nhíu mày hỏi: "Em còn phải đi nữa à?"

"Không đi nữa, em sẽ ở lại trong nước, em sẽ giao hết tài sản ở nước ngoài cho A Huy, đến lúc đó để A Huy trở về một mình là được." Bản thân ông có rất nhiều tiền, ngoài số tiền đầu tư ra thì sẽ đưa hết phần còn lại cho chị gái.

"Nhiều tiền như vậy mà em cũng cho chị à? Em mau giữ lại đi. Đúng rồi, Tiểu Tứ, sao em chưa kết hôn?" Cuối cùng bà Ôn cũng phát hiện chỗ không đúng.

Từ Trí Viễn ngược lại không hề có chút mất kiên nhẫn nào, thậm chí còn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào mà nói: "Chị cả, chị không biết vì sao em bị xa lánh nhỉ? Cũng không biết vì sao ba em ghét em đến vậy đúng không?"

Bà Ôn nhớ khi còn bé, ánh mắt bà nội nhìn em trai giống như nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu. Mẹ bà đối xử với Tiểu Tứ vẫn khá tốt, nhưng e ngại mặt mũi của bà nội nên chỉ có thể cho em trai một miếng cơm ăn, không đói chết là được.

Cứ ba ngày là bà nội sẽ mắng em trai một lần.

Chỉ cần tâm trạng ba không tốt là sẽ đánh Tiểu Tứ để trút giận.

Tiểu Tứ bị đánh cũng sẽ không khóc mà chỉ ngơ ngác, trong mắt cũng không có ánh sáng.

Những đứa trẻ ngoài kia cũng không chơi với Tiểu Tứ.

Bà Ôn nghĩ mãi mà vẫn không rõ vì sao, trong lòng bà lờ mờ có một suy đoán nhưng không dám xác nhận.

"Em là người song tính." Từ Trí Viễn tự giễu nói: "Em như vậy làm sao còn có thể cưới vợ. Người ta sẽ ghét bỏ em nam không ra nam, nữ không ra nữ"

Nước mắt của bà Ôn lập tức rơi xuống.

"Ai! Để chị xem ai dám nói như vậy!"

"Chị cả, trong bụng em có một bộ phận nội tạng của phụ nữ, em có thể sinh con, nhưng lúc em làm kiểm tra ở nước ngoài, người ta nói bản chất của em vẫn là đàn ông.”

“Chị cả, em không thích đàn ông, cũng không muốn sinh con, em chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường. Lúc ấy ra nước ngoài, em cũng muốn làm phẫu thuật, khi đó đã có rất nhiều người thực hiện kiểu phẫu thuật thế này rồi."

Tâm trạng của Từ Trí Viễn có chút suy sụp.

Bà Ôn trước giờ chưa từng biết đến tình trạng của em trai, bà tự trách mình vì sao không cẩn thận hơn chút nữa. Chỉ cần bà biết chuyện, bà tuyệt đối sẽ không để em trai chịu khổ nhiều như thế.

"Em đã phẫu thuật chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi