Đến giờ quy định thì ngủ trưa, đến giờ quy định thì rời giường, buổi tối không bao giờ thức đến quá 9 giờ.
Thời gian còn lại cô bé sẽ lên kế hoạch học tập và giải trí.
Giải trí trong mắt Ổn Oanh chính là ở bên cạnh bà nội, tâm sự với ba, sau đó quấn quýt lấy anh trai. Đôi khi còn có thể chơi với chú Tư Đồ một lát.
Thời gian còn lại là dành cho Chi Chi.
Trước đó có một năm cô bé không được gặp Chi Chi nên đã viết thư cho Chi Chi.
Sau đó lại biến thành thói quen viết thư cho Chi Chi mỗi năm.
Trước giờ Ôn Oanh chưa từng gửi những bức thư này đi, cô bé sẽ đặt thư đã được viết xong vào trong một cái hộp rồi đưa hết cho anh Hạo Chi, để cậu ấy đưa lại cho Chi Chi.
Mà lần sau gặp anh Hạo Chi, anh Hạo Chi sẽ đưa thư hồi âm mà Chi Chi viết cho cô bé.
Lá thư mà Chi Chi viết thực ra là một cuốn nhật ký rất dài, tất cả đều được viết hết trong vở.
Mỗi ngày Chi Chi sẽ viết một ít lên đó, chậm rãi ghi lại rất nhiều chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu bé.
Ôn Oanh nhìn quyển nhật ký, bắt đầu xem từ trang đầu tiên, cũng không phải xem hết một hơi mà là xem mỗi ngày một chút.
Ôn Oanh cảm giác giống như Chi Chi chưa từng rời đi, cứ như cô bé nhìn thấy được dáng vẻ trong cuộc sống của Chi Chi thông qua từng con chữ viết của Chi Chi.
Ôn Oanh cũng lén lút đi mua một quyển nhật ký.
Cô bé bắt đầu viết thời gian lên đó như một cuốn nhật ký, bên trong dùng cách tự thuật để kể lại cuộc sống mỗi ngày của mình.
Viết nhật ký mỗi tối đã trở thành thói quen của cô bé.
Hôm nay, cô bé quyết định viết nhật ký sớm.
"Chi Chi, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra vào hôm nay đâu."
"Hôm nay á, anh trai tìm ra được ông cậu rồi. Lúc bà nội nhìn thấy ông cậu đã vô cùng kích động, tớ nhìn thấy hốc mắt của bà nội đỏ lên trong nháy mắt, lúc nói chuyện giọng cũng run rẩy. Lúc tớ nhìn thấy dáng vẻ đó của bà nội đã vui vẻ đến mức muốn khóc cùng với bà nội."
"Nghe nói bà nội và ông cậu đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi"
"Hình như ông cậu đã chịu khổ rất nhiều. Vốn dĩ ông ấy cũng muốn trở về nhưng mãi vẫn không có cơ hội, tớ biết ông cậu không hoàn toàn nói thật cho bà nội nghe, mà thật ra bà nội hẳn là cũng biết, chỉ là bà nội không vạch trần ông cậu mà thôi.
"Bà nội cũng khổ sở, nhưng bà nội chưa từng nói ra những thứ này. Tớ nhìn ra được vẻ đau lòng trong mắt của ông cậu."
"Bây giờ cuối cùng ông cậu cũng đã trở về rồi, nghe nói về sau sẽ không bao giờ đi nữa. Trong mơ mà tớ cũng cười, sau đó tỉnh ngủ nên bò dậy viết cho cậu lá thư này."
"Chi Chi à, rốt cuộc khi nào cậu mới về? Tớ sắp không nhớ nổi cậu trông như thế nào nữa rồi!"
Ôn Oanh nghiêng đầu nghĩ đến lần trước mình nhìn thấy Chi Chi là khi nào, cô bé cũng đã dần trưởng thành mà hình tượng Chi Chi ở trong đầu cô bé vẫn cứ là một đứa trẻ con.
Ôn Oanh nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trong gương, định ra ngoài chụp một tấm ảnh.
Đến lúc đó cô bé sẽ rửa ảnh chụp ra rồi bỏ vào trong nhật ký, coi như là quà mừng năm mới cho Chi Chi.
Ôn Oanh khép nhật ký lại, thấy anh trai từ trong viện đi tới bèn đứng dậy vui vẻ chạy ra ngoài.
"Anh trai!"
Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái, nói: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mốt chúng ta sẽ đến nông trường Hồng Tinh, không phải em nói có đồ muốn mang cho Tổng Lệ Dĩnh sao? Sao không thu dọn một chút, đừng để đến ngày mai mới chịu thu dọn, để quên đồ anh cũng sẽ không cho em quay về lấy đâu"