Ôn Oanh vừa nghĩ đến ngày mốt là có thể trở về bèn vui vẻ gật đầu.
"Em đã bắt đầu thu dọn rồi, từ khi biết có thể trở về, mỗi ngày em đều thu dọn một chút, như thế sẽ không để quên đồ đạc."
Ôn Oanh dí dỏm nháy mắt.
Trên người rốt cuộc cũng có vẻ hoạt bát của thiếu nữ.
"Được rồi, vậy mau đi ăn cơm trước đi." Ôn Độ và em gái sóng vai đi về phía trước: "Bài tập có khó không? Nếu gặp phải khó khăn gì thì anh sẽ mời một giáo viên về nhà dạy cho em, bảo thầy ấy chuẩn bị một ít bài tập"
Ôn Độ biết rất nhiều cô bé có thành tích rất tốt ở trung học cơ sở, nhưng lên đến trung học phổ thông đều thất thân với rất nhiều nam sinh.
Nhiều bạn học nam đến trung học phổ thông mới bắt đầu thông suốt, thành tích đột nhiên tăng vọt, mà rất nhiều cô gái phải tốn rất nhiều tinh lực mới có thể duy trì thành tích ban đầu.
Ôn Độ biết em gái vẫn luôn là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn.
Cậu không muốn để em gái mang gánh nặng tâm lý vì thành tích học tập không tốt sau khi lên trung học phổ thông.
Sức khỏe của em gái không tốt.
Trong lòng Ôn Độ đã âm thầm tính toán.
Nhưng cậu chưa bao giờ hỏi em gái mình.
Đời này Ôn Độ không tin bọn họ có thể có cơ hội làm lại từ đầu dù cho bọn họ tích đức quanh năm. Trong lúc này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện cậu không biết, thế nên cả nhà bọn họ mới có thể làm lại từ đầu.
Bước ngoặt của số phận chính là vào khoảnh khắc em gái cậu trở về.
Ôn Độ nghĩ đến sức khỏe của em gái lúc còn nhỏ khỏe mạnh như vậy rồi lại nghĩ đến trạng thái bệnh tật cả đời này, điều này đủ để nói rõ tất cả.
Cậu quan tâm đến sức khỏe của em gái, cũng rất quan tâm đến sức khỏe tâm lý của em gái.
Ôn Oanh cũng không biết trong lòng anh trai đã nghĩ gì khi nói ra lời như vậy.
Cô bé mềm mại lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
"Anh trai, hay là anh mời giáo viên về nhà đi. Nghe nói Chi Chi ở nước ngoài đã bắt đầu nhảy lớp, bây giờ cậu ấy cũng đã là sinh viên đại học rồi, nếu như em không cố gắng thì chắc chắn sẽ không đuổi kịp bước chân của cậu ấy, đến lúc đó Chi Chi đã tốt nghiệp đại học rồi mà em vẫn còn đang học trung học.
Suy nghĩ của con gái đôi khi thật khó hiểu.
Ôn Độ rất muốn nói em không cần phải gấp gáp như vậy, cứ từ từ là được.
Nhưng khi nhìn thấy toàn thân em gái tràn ngập sức sống như thế, cậu đột nhiên cảm thấy làm theo ý nghĩ của em gái cũng không tệ.
"Nếu em thấy quá sức thì có thể đi chậm lại. Trước kia em nói lớn lên sẽ kiếm tiền nuôi anh trai nhưng hiện tại anh trai có tiền rồi, không cần em gấp gáp kiếm tiền nuôi gia đình và anh trai đến vậy đâu.
Ôn Oanh nhìn anh trai tràn đầy tự tin, vẫn luôn có một loại cảm giác nhìn thấy anh trai của kiếp trước.
Ôn Oanh cũng không phải là một bé ngốc.
Ngược lại, cô bé rất thông minh.
Lúc này, trong thoáng chốc dường như Ôn Oanh đã hiểu ra được gì đó.
Cô bé hiểu được rất nhiều chuyện trước kia đều không thể nghĩ thông suốt. Sau đó khiếp sợ há to miệng.
Cô bé lắp ba lắp bắp hỏi: "Anh trai, có phải anh...
Ôn Độ lúc này cứ như tâm linh tương thông với em gái, cậu không để em gái nói ra hết câu thì đã gật nhẹ đầu.
"Anh và em giống nhau. Chỉ có điều tất cả những gì trong mơ của em chính là kiếp trước của anh."
Cậu đã thật sự trải qua.
Nước mắt Ôn Oanh lập tức rơi xuống ào ào.
Cô bé khóc ôm lấy anh trai: "Anh trai! Anh trai! Anh trai...
Trong miệng Ôn Oanh không ngừng gọi anh trai.