"Cho nên không phải anh đi ở rể, anh chỉ là kết hôn cùng cô ấy, sau đó cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ ở, cho nên anh mới đến nhà mẹ đẻ của cô ấy ở cùng, đúng không?"
Logic của Ôn Oanh vô cùng chặt chẽ, tổng kết lại lời nói của anh trai.
"Đúng vậy."
Ôn Oanh bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề: "Vậy có phải chứng tỏ người phụ nữ này căn bản không biết thân phận của anh?"
"Cô ấy không biết, ba mẹ cô ấy cũng không biết." Ôn Độ nói.
Đáy mắt Ôn Oanh mang theo vẻ trào phúng.
"Khó trách thái độ của người phụ nữ kia đối với anh lại như vậy, tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều ôm một dáng vẻ cao cao tại thượng, ngay cả hai đứa nhỏ cũng cảm thấy anh là một người đàn ông không có tiền đồ."
Ôn Oanh quả thực tức quá hóa cười: "Anh nói anh đi giao đồ ăn bên ngoài, đưa chuyển phát nhanh, vậy thì sao? Anh dựa vào bản thân kiếm tiền! Anh không làm tổn thương bất kỳ kẻ nào, tất cả số tiền kiếm được đều là tiền sạch sẽ. Hơn nữa tiền lương một tháng của anh có hơn hai mươi nghìn đồng, dựa vào cái gì mà bọn họ xem thường anh chứ?"
Ôn Oanh vừa nghĩ tới dáng vẻ anh trai bị người khác bắt nạt trong mơ, biết rõ có thể anh trai không thèm để ý, thậm chí cũng không đặt bọn họ trong lòng nhưng cô bé vẫn tủi thân muốn khóc thay cho anh trai.
Cô bé không tin anh trai mình không muốn có một gia đình.
Rõ ràng anh trai rất muốn có một gia đình.
Cậu không nói ra thân phận của mình, phỏng chừng cũng là bởi vì sợ bọn họ tiếp
nhận cậu bởi vì cậu có tiền.
Ôn Oanh đứng lên vừa rơi nước mắt vừa dùng khăn tay lau đi.
Chiếc khăn tay xinh đẹp kia trong chốc lát đã bị nước mắt thấm ướt.
Ôn Độ buồn cười đưa tay ôm lấy em gái, dùng khăn tay của mình lau nước mắt cho em gái.
"Được rồi được rồi. Khóc cái gì? Cũng không phải em không biết anh trai không hề chịu tủi thân."
"Bọn nó là con của anh, anh xuất sắc như vậy, hẳn là bọn nó nên sùng bái anh mới đúng"
Chứ không phải là ghét bỏ anh.
Ôn Độ nghe thấy em gái nhắc tới hai đứa nhỏ kia, nụ cười trong đáy mắt cũng phai nhạt đi.
"Không sao."
"Sao lại không sao?"
Ôn Oanh biết anh trai đối xử với hai đứa con rất tốt, cuối cùng cô bé cũng hiểu
được vì sao hai đứa nhỏ kia gây họa ở bên ngoài mà còn được người khác giải quyết giúp.
Hóa ra căn bản không phải có người tốt bụng gì đó, mà là anh trai ở sau yên lặng ra tay.
Nhưng hai đứa nhỏ kia sau khi trở về không biết hối cải, nhìn thấy anh trai còn cười nhạo cậu, ghét bỏ cậu là một người giao đồ ăn bên ngoài.
Ôn Oanh vừa nghĩ tới chuyện này là tức đến độ đau tim.
"Em mặc kệ, dù sao anh cũng không cần cưới người phụ nữ kia, cho dù không có hai đứa cháu kia cũng không sao, bản thân bọn nó cũng không thông minh lại còn vô cùng ngu xuẩn."
Ôn Oanh mới không cần hai con sói mắt trắng kia làm con của anh trai.
"Anh trai, anh đừng kết hôn cùng người phụ nữ đó nữa, cô ấy thân là người bên gối của anh, ở chung cùng anh đã mấy chục năm nhưng vẫn không biết anh là ai, cô ấy vốn dĩ không yêu anh.
Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng.
Cậu nói: "Được rồi được rồi. Đừng khóc nữa, anh trai cam đoan với em, sau này tuyệt đối sẽ không kết hôn với người phụ nữ đó, cho dù gặp trên đường, anh cũng sẽ không nói với cô ta thêm một câu nào nữa.
"Anh chắc chứ?"
Đôi mắt Ổn Oanh lại có xu hướng sưng lên.
Ôn Độ gật đầu: "Anh chắc chắn, tuyệt đối chắc chắn.
"Được rồi, vậy em sẽ tin anh thêm lần nữa."