Ôn Độ nghe giọng nói miễn cưỡng của cô bé, buồn cười nói: "Vậy cảm ơn cô chủ Ôn đã tin tưởng."
"Anh đừng lắm trò, mau trở về nghỉ ngơi đi, không phải chúng ta sắp về quê rồi sao?"
"Đúng vậy, phải về quê.
Bữa tiệc ăn mừng của cậu sẽ rất náo nhiệt.
Hơn nữa đây không phải là tiệc ăn mừng bình thường, trong mắt bà nội cậu chính là tiệc ăn mừng làm rạng rỡ tổ tông.
Nông trường Hồng Tinh.
So với quá khứ đã xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đoạn đường từ nông trường Hồng Tinh đến Bình Thành được sửa sang lại rất tốt. Nghe nói nó được làm với giá rất cao.
Chính phủ bỏ ra một ít tiền, dân chúng nông trường Hồng Tinh lại quyên góp một ít tiền.
Trong đó, Ôn Độ bỏ tiền ra nhiều nhất, Cửu gia và Tiểu Lục bên kia cũng bỏ ra không ít tiền.
Tốc độ từ Bình Thành đến nông trường Hồng Tinh nhanh hơn trước rất nhiều.
Trên đường đi không hề cảm thấy xóc nảy.
Lúc bà Ôn bước xuống khỏi xe đã nói với Từ Trí Viễn: "Lúc trước khi bọn chị dọn ra khỏi đây, con đường đó có rất nhiều ổ gà. Bọn chị ngồi máy kéo, xóc nảy rất lâu mới vào được thành phố, làm sao giống như bây giờ, nhìn xem, ai có thể ngờ được một con đường bằng phẳng thể này lại là một con đường vào thôn chứ."
Từ Trí Viễn phụ họa theo lời chị gái, ngẩng đầu nhìn Ôn Độ.
Sắc mặt Ôn Độ không thay đổi, thản nhiên thừa nhận.
Từ Trí Viễn nở nụ cười.
Lá rụng về cội không phải là một câu nói đùa.
Người ta không nghĩ thế khi còn trẻ. Khi trưởng thành theo tuổi tác mới càng ngày càng nhớ nhà, cũng càng ngày càng nhớ bạn bè thời thơ ấu. Càng già thì càng muốn trở về nơi mình sinh ra.
Một khi có khả năng thì sẽ muốn báo đáp bà con phụ lão ở quê nhà.
Quê hương mình giàu có, nói ra cũng là chuyện rất có mặt mũi.
Sự kiêu ngạo đó lộ ra từ trong xương cốt.
"Lúc anh rể đưa chị vào trong thành, khi ấy vẫn còn ngồi xe ngựa, có rất nhiều người cứ nhìn theo bọn chị chằm chằm lúc vào trong thành, muốn nhìn xem vì sao nhà bọn chị vẫn còn xe ngựa." Nói đến chuyện năm đó, Từ Trí Viễn vẫn có cảm giác rõ mồn một trước mắt.
Trước mắt bà Ôn cũng xuất hiện cảnh tượng đó, cười nói: "Lúc đó em rất thanh tú..."
Nói được một nửa, bà Ôn ý thức được mình đã nói sai bèn vội vàng sửa miệng nói: "Rất điềm đạm nho nhã, tựa như cậu chàng thư sinh thời xưa, những thằng nhóc thổi kia luôn thích bắt nạt những đứa trẻ hướng nội như em, ba mẹ lại không thích em nên em lại càng ngày càng ít nói, lúc ấy chị và anh rể em nói muốn đón em đến đây, thật sự không ngờ sẽ có một ngày em trở thành dáng vẻ thế này, nếu ba mẹ còn sống thì không biết bây giờ sẽ hối hận ra sao.
"Bọn họ vẫn còn."
Từ Trí Viễn đột nhiên thốt ra một câu.
Nhưng âm thanh rất lạnh lùng.
Bà Ôn ngây ngẩn cả người.
"Em nói ba mẹ còn sống sao?"
Bà Ôn cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như mình thật sự không nhận được tin tức gì bên trong nhà.
Từ Trí Viễn nhìn bà Ôn, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Chị, nhiều năm như vậy rồi mà chị không liên lạc với người nhà sao?" Trong giọng điệu của Từ Trí Viễn khó nén kinh ngạc.
Bà Ôn trịnh trọng gật đầu.
Bà nhớ ra rồi.
"Năm đó anh rể em mất, trong nhà từ có chút của ăn của để trực tiếp biến thành nhà nghèo nhất trong thôn." Bà Ôn nghĩ tới chuyện năm đó, đó cũng là chuyện bà không muốn nhớ tới nhất.
Cho nên bà theo bản năng giấu những ký ức này đi, làm bộ như chưa từng xảy ra.
Nhưng càng như vậy thì càng nhớ sâu sắc hơn.
Nhưng tuổi già thì dễ quên.