Người ở đầu dây bên kia chần chừ một chút mới nói: "Em là em gái của Ôn Độ sao? Anh ấy đi ra ngoài rồi, lát nữa mới trở về, nếu em không vội thì chờ anh ấy trở về, chị sẽ bảo anh ấy gọi lại được không?"
Ôn Oanh càng không vui.
"Vậy cô nhất định phải nói với anh trai tôi, khi nào anh ấy trở về thì lập tức gọi điện về nhà, trong nhà có việc gấp! Rất quan trọng rất quan trọng!"
"Được."
Cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh phủ đầy sương lạnh.
Anh trai thật sự ở cùng một chỗ với Kiều Huyên Huyên, bọn họ thậm chí còn ở cùng một chỗ.
Vậy có phải sau này Kiều Huyện Huyện chính là chị dâu của cô không?
Cô không muốn!
Chỉ cần vừa nghĩ tới anh trai đời trước bị người nhà họ Kiều ghét bỏ, con trai do Kiều Huyên Huyên sinh ra cũng rất chán ghét anh trai, không hề xem anh trai là ba ruột mà hiếu thuận, cô cũng rất tức giận.
Khoảng chừng mười phút sau.
Ôn Độ mới gọi điện thoại tới.
Ôn Oanh vô cùng tức giận chất vấn anh trai: "Không phải anh đã nói với em là anh sẽ không ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia rồi sao? Vì sao hai người còn lén lút hẹn hò với nhau?"
“Anh trai, anh đã quên bọn họ đối xử với anh như thế nào rồi sao? Lúc trước anh đã làm rất đúng, vì sao lúc này đây lại khăng khăng không chịu tỉnh ngộ?"
Ôn Độ: "..."
Nghe lời nói cực kỳ hung dữ của em gái, Ôn Độ buồn cười nói: "Ai nói anh ở cùng một chỗ với cô ta?"
"Anh còn gạt em, rõ ràng anh ở chung với người phụ nữ đó. Vừa rồi em gọi điện thoại qua là do cô ta bắt máy." Ôn Oanh cảm thấy Kiều Huyên Huyên không phải người tốt, mỗi lần cô ta đều im lặng không lên tiếng khi anh trai chịu thiệt thòi.
Chỉ cần cô ta đứng về phía anh trai một lần, đối xử tốt với anh trai một chút, cô cũng sẽ tha thứ cho cô ta.
"Không phải cô ta."
"Không thể nào! Kiều Vi Vi đã nói chị gái cậu ta có một người bạn trai cao một mét chín, dáng dấp rất đẹp trai, còn rất có tiền, quảng trường Hòa Bình chính là của người đó! Cái này chẳng lẽ còn không phải là bằng chứng sao?"
Trong lòng Ôn Oanh rất khó chịu, cô chỉ không muốn anh trai đi theo con đường cũ mà thôi.
Nếu anh trai cứ kiên trì, cô cũng sẽ tôn trọng anh trai.
Nhưng tại sao anh trai phải lừa gạt cô!
Ôn Độ nghe thấy lời em gái nói, biểu cảm lập tức trở nên rất khó coi.
Anh đưa mắt nhìn cô gái đang nấu cơm trong phòng bếp, giọng trầm thấp mang theo khí lạnh: "Trước lễ mừng năm mới anh sẽ dẫn chị dâu của em trở về một chuyển, thuận tiện kết hôn, trước đó anh trai giao cho em một nhiệm vụ quan trọng, em bảo bà nội đến nhà chị dâu em cầu hôn.
"Cái gì?"
Ôn Oanh nổ tung!
Còn bảo cô đến nhà họ Kiều cầu hôn?
Cô không đi!
"Không muốn, em không đi!"
Ôn Độ biết em gái hiểu lầm, không nhanh không chậm giải thích nói: "Chị dâu em không phải Kiều Huyền Huyền. Chị dâu em là Chu Mẫn Nguyệt, là người mà anh đã tìm cả đời."
Ôn Oanh: "!!!"
Cô nhớ ra rồi.
Lần trước anh trai có nói chỉ là anh trai nhận lầm người nên mới cưới Kiều Huyện
Huyên, còn cùng người ta sinh ra hai đứa nhỏ.
"Anh trai, anh thật cặn bã!
Ôn Độ lập tức hiểu được ý của em gái, thấp giọng giải thích: "Anh chưa từng chạm vào Kiều Huyên Huyện.
"Vậy mấy đứa nhỏ..."
"Đứa nhỏ cũng không phải của anh."
Lượng thông tin quá lớn, Ôn Oanh muốn tiêu hóa từ từ.
"Anh trai."
"Ừm?"
"Trên đầu anh xanh quá!"
Được rồi.
Bây giờ mọi thứ đều đã rõ ràng.
Ôn Oanh nhớ lại ánh mắt Kiều Huyên Huyên nhìn anh trai đời trước, cuối cùng hiểu được vì sao lại vừa yêu vừa hận.
"Anh trai, sẽ không phải là bởi vì anh không chạm vào Kiều Huyện Huyện, cho nên cô ta mới đi tìm đàn ông khác để sinh con đó chứ?"
Ôn Độ: "..."