Ôn Thiều Ngọc nghe xong, cảnh giác nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng tìm đối tượng cho con, con không muốn kết hôn. Con cảm thấy con như bây giờ là rất tốt rồi. Con cái song toàn, còn góa vợ, sự nghiệp thành công, tương lai tươi sáng. Con cần gì phải tìm cho mình một người vợ chứ?"
"Con trai và con gái của anh đều lớn cả rồi, tìm được vợ thì mẹ cũng không lo lắng hai đứa nhỏ chịu thiệt thòi." Trước kia bà Ôn lo lắng có người châm ngòi ly giản, làm ba ba con bọn họ lục đục.
Bây giờ thì không còn mối băn khoăn này nữa.
Ôn Thiều Ngọc lại điên cuồng lắc đầu: "Không được, không được, tuyệt đối không được!"
Đánh chết hắn cũng sẽ không tái hôn.
"Chẳng lẽ anh còn đang chờ người phụ nữ kia hồi tâm chuyển ý à?" Sắc mặt bà Ôn trong nháy mắt trở nên khó coi.
Ôn Thiều Ngọc sợ đến nỗi hai chân đều mềm nhũn.
"Mẹ, mẹ suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy? Con chỉ là không muốn kết hôn mà thôi, chẳng lẽ mẹ chịu để con cưới về một người phụ nữ mà mỗi ngày đều gây khó dễ cho mẹ sao? Người con cưới không phải vợ, mà là bom hẹn giờ đấy. Cưới cô ấy về, con sợ cô ấy ở chung với mẹ không tốt, còn lo lắng cô ấy bắt nạt Oanh Oanh, không cho Tiểu Độ và vợ nó sắc mặt tốt."
Bà Ôn tức giận đến độ muốn mắng chửi người.
"Anh không thể tìm một người có tính cách không giống anh sao?"
"Con cũng nghĩ thế mà! Nhưng lòng người cách một lớp da bụng! Hơn nữa nếu như con thật sự thích người ta, chắc chắn không thể cưới người ta vào cửa. Cô ấy phải lấy lòng mẹ chồng, còn phải đối xử tốt với con gái và con trai của con, ngay cả con dâu cũng có địa vị hơn cô ấy trong nhà này, mẹ nói xem, con phải ôm thù lớn cỡ nào mới cưới người ta vào cửa chứ?"
Ôn Thiều Ngọc nói xong thì bỏ chạy.
Kiên quyết không cho bà Ôn cơ hội đánh hắn.
Bây giờ hắn đã là một ngôi sao lớn.
Không thể ngày nào cũng bị mẹ đuổi đánh được.
Nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy rồi truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.
Ôn Thiều Ngọc ở nhà chưa được hai ngày đã phải nhanh chóng vào tổ.
Ban ngày Từ Trí Viễn bề bộn nhiều việc, đến tối mới về.
Bà Ôn cũng buồn chán nên đến cửa hàng xem một chút.
Mãi cho đến cuối năm.
Ôn Độ cuối cùng cũng trở về.
Bà Ôn vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cháu trai đã nửa năm không gặp.
Bà vừa vỗ vỗ tay cháu trai, vừa nhìn về phía sau, kết quả chỉ thấy một mình cháu trai.
"Sao con lại tự mình trở về? Mẫn Nguyệt đâu?"
Ôn Độ nói: "Cô ấy về nhà rồi ạ.
Bà Ôn vừa nghe xong thì hỏi: "Hôn sự của hai đứa tổ chức vào mấy ngày nữa nhé?"
"Vâng ạ."
Lần này Ôn Độ trở về là để tổ chức hôn lễ.
Ngày hôm sau anh về đến nhà đã mang theo đồ đạc đến nhà thăm hỏi.
Không ngờ vừa tới nhà họ Chu đã đụng phải Kiều Huyên Huyên.
Kiều Huyện Huyện căm tức nhìn Ôn Độ: "Vì sao anh chọn cô ta chứ không chọn em?"
Đáy mắt Ổn Độ lạnh lẽo, lười nói lời nào, chỉ vòng qua cô ta rồi đi thẳng vào sân nhà họ Chu.
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Chu Mẫn Nguyệt đang trốn ở sau tưởng.
Ôn Độ trực tiếp mở miệng nói: "Mẫn Nguyệt, hôm nay bà nội gọi em đi cùng anh qua bên kia, lát nữa em thu dọn đồ một chút nhé.
“Bà tìm thợ may cũ may áo cưới cho em, em qua xem thử xem có vừa người không, ngoài ra ông cậu anh còn nhờ nhà thiết kế nước ngoài đặt làm áo cưới cho em nữa, lát nữa em cũng qua đó thử xem sao. Đến lúc đó em xem xong rồi, thích bộ nào thì mặc bộ đó."
Chu Mẫn Nguyệt bất an nhìn ra ngoài cửa, kéo tay áo Ôn Độ, không cho anh tiếp tục nói nữa.
Ánh mắt Ôn Độ dịu dàng nhìn Chu Mẫn Nguyệt.