THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Đợi đến khi bộ phim được công chiếu, cô luôn có thể nghe thấy mọi người trong lớp thảo luận về ba cô.

Lúc này Ôn Oanh mới có một loại cảm giác ba mình chính là ngôi sao điện ảnh.

Tan học.

Ôn Oanh đạp xe về nhà.

Có vài người ngồi trong sân nhà, một người trong đó chính là đối tượng mà các bạn học đang thảo luận.

"Ba, ba về rồi à?""

Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc vô cùng vui vẻ.

Ôn Thiều Ngọc gật đầu, lười biếng nói: "Oanh Oanh tan học rồi à? Vừa rồi ba còn muốn đi đón con nhưng bà nội con sống chết không cho, cũng tại bây giờ ba đã trở thành ngôi sao điện ảnh rồi nên không tiện ra ngoài lắm."

Ôn Oanh: "..."

Trong lòng cô vốn rất vui vẻ.

Kết quả bây giờ nội tâm không hề gợn sóng.

"Ba, không kiêu không chảnh.

Ôn Oanh lại chào hỏi ông cậu và bà nội xong, đeo cặp sách vào phòng làm bài tập.

Hiện tại cô không có cảm giác gấp gáp nhưng vẫn muốn cố gắng học tập.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy bóng lưng con gái, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu lại tương đối đắc ý: "Xem con gái của con lớn lên xinh đẹp nhường

nào, nếu cũng đi đóng phim như con thì nhất định sẽ trở thành một ngôi sao lớn."

Bà Ôn ghét bỏ trừng mắt nhìn Ôn Thiều Ngọc: "Anh cho rằng con gái của anh là anh à? Giấc mơ của nó là chế tạo tên lửa!

"Ơ, sao lúc trước con chưa từng nghe nói qua nhỉ? Con gái của con ghê gớm ghê." Ôn Thiều Ngọc cực kỳ đắc ý: "Chí khí của con gái con thật trâu bò!"

"Oanh Oanh quả thật rất có chí khí."

Từ Trí Viễn ở bên cạnh cười, cầm ấm trà trong tay chậm rãi uống.

Ông thoạt nhìn nhàn nhã nhưng trên thực tế lại quản lý rất nhiều công ty.

Trong số đó, công ty của Ôn Độ cũng do ông giám sát. Sau khi trao đổi với Ôn Độ về nhiều vấn đề đề ra quyết định sách lược, ông có trách nhiệm theo dõi những người đó thực hiện chúng.

Bà Ôn nhìn A Huy đi tới cửa, bèn cau mày nói với em trai: "Em suốt ngày bận rộn cái gì thế? Đến tuổi này rồi thì cứ hưởng phúc đi, chăm sóc tốt thân thể của em, bớt quan tâm lại."

Từ Trí Viễn nói: "Tiểu Độ ở nước ngoài nên em phải trông coi giúp chuyện công ty, cuối năm nó sẽ về kết hôn nhưng chừng hai năm nữa mới có thể trở về, đến lúc đó công ty dưới tay em sẽ giao lại hết cho Tiểu Độ quản lý, khi ấy là em đã có thể dưỡng lão thật tốt rồi."

"Đồ của của thì em cứ giữ lại."

Bà Ôn biết đó là sự nghiệp mà em trai tích góp cả đời, liều mạng cả đời để đổi lấy.

Từ Trí Viễn không thèm để ý nói: "Chị, đồ của em đều phải giao cho Tiểu Độ, hơn nữa chị còn không tin cháu trai của mình sao? Dù sao em cũng không có con cháu."

Lời nói của Từ Trí Viễn khiến trong lòng bà Ôn rất khó chịu.

Đợi đến khi Từ Trí Viễn đứng dậy đi đến công ty, bà Ôn mới nói với Ôn Thiều Ngọc: "Cậu anh để lại gia sản cả đời cho Tiểu Độ, sau khi mẹ chết rồi, anh đừng để cậu anh chịu một chút tủi thân nào đấy."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong, nhất thời mất hứng nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ và cậu con còn trẻ mà. Đừng suốt ngày suy nghĩ những chuyện đó nữa. Mẹ cứ nghĩ mọi chuyện theo hướng bình thường là được rồi, Oanh Oanh nhà chúng ta còn nhỏ tuổi, về sau vẫn chưa biết phải gả cho người nào. Nó ngây thơ như vậy, nhỡ đâu bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Mẹ không khỏe mạnh chờ sau này làm chỗ dựa cho cháu gái của mẹ à?”

Bà Ôn vốn rất thương cảm.

Kết quả nghe lời nói của Ôn Thiều Ngọc xong, trong nháy mắt chỉ muốn đá bay hắn.

"Anh nên làm gì thì làm đi, không có việc gì thì tìm vợ về đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi