Năm đó, mấy khối đất anh mua ở phía Nam đều tăng giá trị.
Anh không bán đất mà là xây nhà cao tầng, hơn nữa còn cho bên ngoài thuê, hiện giờ chỉ riêng tiền thuê hàng tháng cũng đã có thể làm cho người ta hâm mộ đỏ mắt.
Không ít người muốn có được mảnh đất trong tay anh, dùng không ít thủ đoạn nhưng cũng không thể thành công.
Nếu anh không có chút bản lĩnh này thì cũng sẽ không bảo vệ được thứ trong tay mình.
Ôn Oanh yên tâm.
Hôm nay tan học.
Cô bước ra khỏi trường học, định đạp xe về nhà nhưng vừa ra khỏi cổng trường thì chợt nghe thấy có người gọi cô.
"Ôn Oanh."
Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với vài năm trước, ánh mắt thoáng lay động.
Cô không ngờ rằng sau nhiều năm, vẫn có thể gặp lại Nhiễm Tú Trân.
Nhiễm Tú Trân với mái tóc xoăn như lông cừu, mặc quần bó, trên người là áo khoác ngoài rộng thùng thình như áo vest, tay xách một chiếc túi da nhỏ màu trắng, đang mỉm cười nhìn cô.
“Chắc con không biết cô là ai phải không? Cô là mẹ của con.” Nhiễm Tú Trân xoay người, từ trong chiếc xe Santana lấy ra một túi nhỏ màu đỏ, đưa cho Ôn Oanh.
“Đây là mẹ đặc biệt mua cho con ở Hương Thành.” Nhiễm Tú Trân đặt chiếc túi vào giỏ xe của Ôn Oanh, tự nhiên nói: "Mẹ đã đặt một nhà hàng, bình thường phải đặt trước mới có. Để gặp con, mẹ đã đặt trước nửa tháng rồi, hai mẹ con mình ngồi nói chuyện một chút đi. Con lớn thế này rồi, mẹ chưa bao giờ được cùng con ăn một bữa cơm cả."
Ôn Oanh không chút biểu cảm nhìn Nhiễm Tú Trân, trong ánh mắt thậm chí không có chút ấm áp nào.
Cô không hiểu sao Nhiễm Tú Trân có thể không có một chút hối hận nào khi đứng trước mặt mình, còn có thể vui vẻ tươi cười như vậy, cứ như thể bọn họ thực sự là mẹ con sống cùng nhau, không hề có chút khoảng cách nào.
Ôn Oanh hiểu rõ Nhiễm Tú Trân là người như thế nào hơn bất kỳ ai khác.
Chính vì hiểu rõ, nên lòng cô không chút dao động.
Cô không cần mẹ.
Trước đây không cần, sau này càng không cần.
Hơn nữa, tình mẫu tử rẻ mạt và giả tạo này, cô hoàn toàn không để vào mắt.
Ôn Oanh cầm túi lên, trả lại cho Nhiễm Tú Trân: “Xin lỗi, thưa bà. Tôi không quen biết bà, xin hãy mang đồ của bà đi.”
Nhiễm Tú Trân lập tức trở nên hoảng hốt.
“Oanh Oanh, mẹ thật sự là mẹ ruột của con mà!”
Nhiễm Tú Trân bước lên nằm chặt lấy Ôn Oanh, vì quá nôn nóng và lo sợ Ôn Oanh sẽ rời đi nên sức lực rất lớn.
Bỗng nhiên bà ta nhớ đến một vụ án xác định mẹ con thật giả.
Có một ông quan huyện xử án, cho hai người phụ nữ giành đứa trẻ, ai giành được thì đứa trẻ là của người đó. Hai người phụ nữ dùng sức kéo đứa trẻ, khiến nó khóc thét lên. Một trong hai người phụ nữ thấy đứa trẻ khóc dữ dội thì buông tay.
Người phụ nữ còn lại ôm chặt đứa trẻ, vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng, quan huyện quyết định giao đứa trẻ cho người phụ nữ đã buông tay. Bởi vì người mẹ thật sự sẽ không nỡ để con mình chịu đau đớn.
Giờ đây cô không còn là đứa trẻ ngây thơ năm xưa nữa, mà đã là một thiếu nữ mười tám tuổi. Khi còn nhỏ trong giấc mơ, cô đã mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi mình qua đời, và dần dần hiểu được tại sao anh trai và cô lại được tái sinh.
Muốn có được điều gì thì phải đánh đổi một điều gì đó.
Cô không chỉ có thể chất yếu ớt, không thể nhảy nhót, chạy nhanh như người
bình thường. Người khác bị bong gân thì chỉ bị bong gân, còn cô, có thể sẽ bị gãy cổ chân.
Người khác bị cảm không cần uống thuốc cũng có thể khỏi, còn cô thì hoặc là sốt, hoặc là đau họng, uống thuốc cũng phải mất một tháng mới khỏi được.
Cô đã chịu đựng biết bao đắng cay, khổ sở.
Chỉ vì muốn gia đình được đoàn tụ và sống hạnh phúc ở kiếp này.
Chứ không phải bị người ta ghê tởm như vậy.
“Nếu bà thực sự là mẹ của tôi, thì trong suốt mười tám năm qua bà đã ở đâu?" Ôn Oanh bình tĩnh lên tiếng, nhưng giọng nói rất lạnh lùng.
Nhiễm Tú Trân định mở miệng giải thích.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ôn Oanh, bà ta mở miệng nhưng không thể thốt ra được một câu nào.
Ôn Oanh nhìn vào cổ tay của mình, Nhiễm Tú Trân nhìn theo ánh mắt của cô, dần dần buông tay ra.
Cuối cùng bà ta nhận ra điều gì đó và vội vàng buông tay.
“Không cần phải xin lỗi.”
Ôn Oanh nhìn cổ tay đã tím bầm của mình, trong lòng nghĩ rằng trông như vậy khá đáng sợ.
Có lẽ Nhiễm Tú Trân đã bị dọa đến phát hoảng.
Nhìn sắc mặt của bà ta tái nhợt đến đáng sợ.
Ôn Oanh nói: “Cho dù bà có mục đích gì thì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Bà cứ yên tâm mà sống cuộc đời của bà, sẽ không ai biết chuyện bà đã từng bỏ rơi chồng con để quay về thành phố. Mẹ của tôi đã qua đời ngay khi tôi vừa mới sinh ra."
Một chiếc túi rẻ tiền thậm chí còn không đáng giá bằng một phần nhỏ của chiếc túi mà Nhiễm Tú Trân đang cầm trong tay.
Còn những chiếc túi, giày dép và quần áo mà anh trai mua cho cô từ nước ngoài thì được cất giữ trong một căn phòng riêng.
Cô không thiếu thứ tình yêu rẻ mạt thế này.