Ôn Oanh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, phía sau vang lên tiếng hét cuồng loạn của người phụ nữ kia.
“Có phải bà nội của con nói với con không? Mẹ biết ngay mà. Bà ta không thích mẹ, làm sao bà ta có thể nói tốt về mẹ được. Oanh Oanh, con tin mẹ đi, mẹ luôn muốn dẫn con theo bên cạnh. Nếu không phải bà nội của con không cho phép mẹ mang con đi, chúng ta đã không phải xa nhau.
Ôn Oanh cười lạnh.
Cô quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tú Trân: “Bà nội chưa bao giờ nhắc đến tên bà. Thậm chí bà nội không cho phép ai nhắc đến bà trước mặt tôi."
“Vì tôi, bà không cho ba tái hôn, ba vì tôi mà cam tâm tình nguyện sống độc thân nửa đời còn lại. Còn tôi, tận mắt nhìn thấy bà khoác tay người đàn ông khác, lấy lòng đứa trẻ khác. Rõ ràng tôi đứng ngay trước mặt bà, nhưng bà lại không nhận ra tôi.”
“Không phải vậy, mẹ…”
Nhiễm Tú Trân không thể giải thích thêm được nữa.
Bởi vì Ôn Oanh nói: "Ở Hương Thành, tôi đã thấy các người. Có lẽ bà không biết, hàng năm tôi đều đến Hương Thành chơi. Có lẽ bà cũng không có thời gian để quan tâm đến cuộc sống của tôi. Vừa nãy bà cũng không nhìn kỹ cái túi tôi đang đeo."
Ôn Oanh quay lưng lại, để Nhiễm Tú Trân nhìn rõ cái túi trên lưng, rồi mới quay lại.
“Bà thích túi như vậy, chắc bà biết cái túi này không rẻ. Nhưng đây chỉ là cái túi tôi đeo đi học hàng ngày mà thôi. Những cái túi như thế này, tôi có cả một căn phòng, tất cả đều do anh tôi, ba tôi, chú tôi, còn có ông cậu và bạn bè mua cho tôi."
Ôn Oanh không có ý chế giễu Nhiễm Tú Trân, cô chỉ muốn Nhiễm Tú Trân hiểu rằng cô không phải là một đứa ngốc, không dễ dàng bị lừa gạt.
“Dù bà sống tốt hay là không, cũng đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa. Nếu không, tôi không ngại cho chồng bà biết về quá khứ của bà, tiện thể làm cho công ty của chồng bà phá sản.
Ánh mắt của Ôn Oanh rất lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn đó không phải thứ mà một cô gái nhỏ nên có.
Nói xong, cô không thèm để ý đến Nhiễm Tú Trân nữa, ung dung đạp chiếc xe xinh đẹp của mình đi về nhà.
Nhiễm Tú Trân đứng ngây người tại chỗ, nắm chặt chiếc túi xách màu đỏ vừa mới mua được với giá hơn trăm tệ, nghiến răng quay lại xe.
"Bà ơi, con về rồi!”
Ôn Oanh bước vào nhà chào hỏi, sau đó đeo ba lô đi về phía sân của mình.
Bây giờ cô đã là một cô gái trưởng thành.
Đồ đạc cũng ngày càng nhiều, một mình cô chiếm hết mấy phòng mà vẫn không đủ chỗ để.
“Cộc cộc.”
Ôn Oanh vừa đặt ba lô xuống thì nghe thấy có người gõ cửa.
“Anh?"
Ôn Độ bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng nhạt, ngước mắt nhìn Ôn Oanh, hỏi: “Nói đi, đã gặp chuyện gì rồi?"
Mắt anh cô là thiên lí nhãn hả?
Sao chuyện gì cũng không qua được mắt anh vậy.
“Em không gặp chuyện gì cả, chỉ là đạp xe về nên hơi mệt thôi. Ôn Oanh ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh, cầm bút vẽ bừa trên cuốn sổ.
Ôn Độ khế tặc lưỡi một tiếng: “Sắp đến sinh nhật em rồi, đến lúc đó anh sẽ tặng em một chiếc xe."
“Làm vậy có hơi phô trương quá không?”
Ôn Oanh có chút động lòng, vẻ mặt lộ rõ sự vui sướng.
“Phô trương gì chứ?" Ôn Độ không nghĩ đó là vấn đề: “Nếu điều kiện gia đình không tốt thì đành chịu. Nhưng em sắp vào đại học rồi, nhà mình lại có điều kiện, đừng nói là lái xe, kể cả lái máy bay đến trường cũng chẳng ai nói gì đâu.”
Ôn Oanh gật đầu: "Ừ, anh nói đúng.”
Ôn Độ: “...”
Đứa em này thật đáng đánh.
“Đừng có đánh trống lảng, không anh sẽ đi mách bà nội.” Ôn Độ sẽ không bị mấy
trò vặt vãnh của cô nhóc này lừa gạt đâu.
Ôn Oanh vốn không định nói, nhưng thấy không giấu được nữa, đành phải nói: “Người phụ nữ đó đến tìm em rồi."
“Ai?” Ôn Độ hơi sững sờ, sau đó đoán ra là ai, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Ý em là Nhiễm Tú Trân phải không?”
"Ừ."