THẤT THÂN LÀM THIẾP

"Vấn đề đó, nghĩ tỉ mỉ một chút … là sẽ ra." Phượng Cô nhẹ nhàng nói.

Cô gái kia tán thưởng gật đầu: "Mặc dù các ngươi xông vào Tuyết Liên Phái, bất quá, Tuyết Liên Phái chúng ta sẽ không đả thương các người, chỉ cần các ngươi vượt qua kiểm tra, nếu đã vượt qua thì có thể trở về an toàn, bất quá, bài kiểm tra này chưa bao giờ có thể vượt qua một cách dễ dàng. Các ngươi nhiều người như vậy, là đoàn người duy nhất ta từng gặp không một ai bị thương bởi cây khô, không chỉ thông minh, chủ yếu là ở chỗ, thủ hạ của ngươi, cực kỳ nghe lời ngươi, phải như thế nào, mới có thể ngay trước vực thẳm, còn có thể vô oán vô hối buông xuôi cơ hội cầu sinh. Tình thần như thế, Tuyết Liên Phái chúng ta vô cùng sùng bái."

Đáng tiếc, sùng bái là một chuyện, buông tha, lại là một chuyện khác hẳn.

"Mục đích của ta, chỉ vì Băng Ngọc Tuyết Liên." Phượng Cô đi thẳng vào vấn đề, có một số việc, không thể bỏ qua, mặc dù lúc này hắn đang ở trong lồng của bọn họ, nhưng cũng không thể giảm đi chút nhiệt huyết tìm Tuyết Liên nào của hắn.

Hơn nữa, hắn cũng biết Băng Ngọc Tuyết Liên, có ở trong Tuyết Liên Phái hay không, mà chuyện này, nhất định phải do người của Tuyết Liên Phái nói ra mới rõ ràng. Dù sao, Băng Ngọc Tuyết Liên, đương thời chưa từng có ai gặp qua, vật đó có tồn tại thật hay không, hay hoàn tòan chỉ là truyền thuyết như Mộc Cáp Nhĩ nói, chỉ có Tuyết Liên Phái mới rõ ràng minh bạch. Cho nên, hắn phải bức ra cho bằng được tung tích của Tuyết Liên.

"Lớn mật, có thể để các ngươi trở về đã là sự khoan dung tha thứ lớn nhất dành cho các ngươi, Băng Ngọc Tuyết Liên là bảo liên trấn phái của Tuyết Liên Phái chúng ta, há lại để cho tục nhân các ngươi dòm ngó." Cô gái kia nghe thấy Phượng Cô nói, không ngờ hắn đang bị giam cầm, dĩ nhiên còn dám nói lời ẩu tả, thật là lớn mật cuồng vọng.

Sau khi Phượng Cô nghe xong cô ta nói, đã phi thường khẳng định, Băng Ngọc Tuyết Liên đang ở trong tay những người này, như vậy, hắn cũng yên tâm. Vì vậy chỉ mím môi cười khẽ, nói: "Tìm kiếm Băng Ngọc Tuyết Liên, không quan hệ với chuyện lớn mật hay không lớn mật, chỉ vì có nhu cầu dùng đến nên phải tìm, muốn có thì phải kiếm."

Nói đến này, đột nhiên nhớ đến nữ tử như thanh ngọc, không biết, hôm nay, nàng như thế nào rồi?

Đã qua hai ba ngày, cũng nên tới nơi rồi mới phải chứ?

Đột nhiên trong lòng hắn trào lên ít chua xót, nghĩ đến chuyện nàng cùng Ngân Diện ở chung một chỗ, trong tim của hắn như có ngàn vạn nỗi thống khổ muốn trào ra.

"Kẻ nào cũng có lí do, vậy ngươi tìm Băng Ngọc Tuyết Liên để làm gì?" Cô gái kia thấy mặt Phượng Cô hiện vẻ nhu tình, liền hỏi.

"Vi cứu vợ của ta." Phượng Cô kiên định nói, sự kiên định trong thanh âm khiến ai nghe thấy đều phải giật mình.

"Băng Ngọc Tuyết Liên không phải là vật tầm thường, vì cứu vợ của ngươi, chết cũng không sợ?" Mắt cô gái kia lóe lên một tia sáng trong khoảnh khắc, rồi sau đó hỏi.

"Nếu có thể cứu nàng, có chết ta cũng không ngại." Phượng Cô nói nhỏ. Lúc này sở niệm duy nhất trong lòng hắn, chỉ có nữ tử kia thôi. Tất cả những điều khác, kẻ cả tính mạng hắn, cũng nằm ngoài vòng quan tâm của hắn

"Lời của nam nhân, từ trước tới nay chỉ là nói xuông trót lưỡi đầu môi! Chân chính đối diện với sinh tử mới biết được, các ngươi thật sự có thể vì một nữ tử mà giao phó tính mạng của mình sao? Chỉ có nữ tử khờ dại, mới tin được mấy lời hoa ngôn xảo ngữ đó của đám đàn ông!" Cô gái kia nghe thấy Phượng Cô nói thế, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó quay người lại, nói với nữ tử đứng sau: "Trói hết bọn họ lại, chờ đoàn người sau lọt bẫy, thì ném bọn họ qua Sấm Quan." Nói xong phẩy tay áo một cái, lạnh lùng đi ra.

"Tuân lệnh, môn chủ." Chúng thị nữ đáp.

Thì ra cô ta đúng là môn chủ của Tuyết Liên Phái, chỉ có điều sự phẫn nộ khó hiểu của cô ta, khiến Phượng Cô có chút không rõ vì sao. Bất quá, hắn nhìn ra được, nữ tử này, đã từng bị tình làm tổn thương -, mới có thể ôm hận như thế đối với nam tử.

Chậm rãi khoanh tay lại, đột nhiên, khí lạnh tràn xuống từ đỉnh đầu. Trên đỉnh lồng bay xuống từng bông tuyết, không giống bông tuyết ngoài kia, có hàn ý chui sâu vào xương cốt, làm cho không thể cử động toàn thân.

Trong bông tuyết có độc!

Đến khi ý thức được điều này, thì bọn họ đã rơi vào hôn mê.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, bọn họ không ở trong nhà giam nữa, mà ở trong lao phòng, chỉ bất quá lao phòng này, thoạt nhìn, so với… nhà giam kia còn chắc chắn hơn.

Mọi người bắt đầu nhao nhao tỉnh lại, Hồng Thư giật mình, nổi giận đùng đùng: "Những … tên này thật là, dám tống chúng ta vào lao phòng!"

Hoàng Kỳ không trả lời, đi tới bên tường, gõ một cái, không thu hoạch được gì, tường được làm bằng đá nguyên khối, gõ vào không ra âm thanh gì khác lạ, từ đó có thể suy ra tường này dầy thế nào.

Phượng Cô, chỉ lẳng lặng ngồi đằng kia, không hề nhúc nhích. Trong lòng hắn, đã sớm suy nghĩ cả trăm ngàn lần, hắn là người tỉnh lại đầu tiên -, đã nắm rõ địa hình. Lao phòng này, nếu không có người bên ngoài mở, bọn họ không thể đi ra.

Bởi vì tường là cự thạch, cửa là vạn niên hàn thiết, phàm nhân hoàn toàn không có cách mở ra.

Xem ra, chỉ có thể chờ đến lúc mấy người kia đưa bọn họ đến Sấm Quan, mới có cơ hội ra ngoài.

Hy vọng đám người Bạch Vân Yên, không quá lề mề, nhanh chóng xông vào đây.

"Toàn bộ tĩnh hạ tâm lai, điều dưỡng khí tức, tùy thời điểm chuẩn bị sẵn sàng." Phượng Cô trầm giọng nói, rồi sau đó nhắm mắt lại trước tiên, điều chuyển chân khí vận nội công.

······

Hai ngày sau, vẫn không có tin tức về Sấm Quan, trái lại lại nhận được tin Ngân Diện rơi vào bẫy rập.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều cảm xúc nảy ra.

Hai ngày này, hắn từng cố gắng xem liệu có biện pháp gì có thể đi ra không, nhưng người của Tuyết Liên Phái vô cùng cẩn thận. Khi đưa đồ ăn -, cũng dùng bè tre để chở bánh bao từ xa, căn bản là không tới gần bọn họ, cũng không có kẻ nào vào nói chuyện nhiều.

Phượng Cô thấy một thân thể cứng ngắc bị đưa vào.

Hai mắt Phượng Cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng Vãn Thanh, cuối cùng cũng thấy giữa một rừng áo trắng, một góc váy mầu xanh, Ngân Diện, cư nhiên dám bế nàng trong lòng.

Tay Phượng Cô, gắt gao nắm chặt lại.

Răng hắn thiếu chút nữa bị cắn gẫy. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Mắt Phượng Cô, hung hăng nhìn bạch y nam tử chăm chú, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Ngân Diện lúc này sớm đã là chịu trăm ngàn vết thương.

Những nữ tử đó đưa tay mở cửa gian lao phòng khác.

Khi bọn họ bị ném xuống đất, rốt cục Ngân Diện cũng buông Vãn Thanh ra.

Trái tim Phượng Cô, có tốt hơn một chút, mặc dù biết Ngân Diện ôm nàng vì muốn bảo vệ nàng, nhưng mặc kệ là lý do gì, hắn cũng không chịu nổi, hắn hận nam nhân nào dám chạm vào Vãn Thanh dù chỉ một cái, cho dù vì kẻ đó muốn bảo vệ nàng, hắn cũng phẫn hận vô cùng.

Đi tới tấm lưới sắt ngăn cách hai gian lao phòng, Phượng Cô duỗi hai tay ra, chỉ về hướng Vãn Thanh, bắn ra nội lực, chấn khí bốc lên, một luồng khí ấm bắn thẳng vào Vãn Thanh.

Tuyết là cực hàn, thân thể Vãn Thanh vốn suy yếu, không chịu được hàn khí -, cho nên, hắn ép hàn khí khỏi nàng, chỉ tiếc khoảng cách quá xa, thật sự là vô phương độ khí cho nàng, chỉ có thể khiến khí ấm bao phủ nàng.

Nhìn hàng lông mi dài của nàng run rẩy vài cái, rốt cục cũng yếu ớt tỉnh lại, lúc này hắn mới buông lỏng trái tim trở lại chỗ cũ, ngồi xuống. Không nhìn nữa, chỉ sợ thấy cảnh đau lòng.

Lúc này, Ngân Diện cũng đã từ từ tỉnh lại. Điều đầu tiên hắn làm là xem nữ tử bên cạnh, thấy nàng chậm rãi mở mắt, lúc này mới ân tâm, ôn nhu hỏi han: "Không có việc gì chứ?"

Vãn Thanh mở to mắt, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Ta không sao."

Ngân Diện nhẹ nhàng kéo tay nàng, một luồng khí nhanh chóng đi vào thân thể Vãn Thanh, Vãn Thanh cảm giác được Ngân Diện đang làm gì, vì vậy vội vã thu tay lại.

Ngân Diện chỉ nói nhỏ: "Đừng động, thân thể của nàng quá hư nhược rồi, nếu không đẩy hàn khí ra, Hỏa hàn độc sẽ phát tác nhanh hơn."

Vãn Thanh gật đầu, không giãy dụa nữa, không phải sợ hỏa hàn độc phát tác, mà là nàng biết, ngay cả nàng không muốn, Ngân Diện cũng sẽ dùng nội công đẩy lùi hàn khí cho nàng -, từ trước tới nay hắn vẫn quả quyết như thế, không phải loại người thuyết phục một hai câu là xong

Nhắm mắt lại, ngưng khí tức, được hắn vận công đẩy hàn khí, trong lúc nhất thời, có cảm giác như hồi xuân, toàn thân thư giãn rất nhiều.

Quay đầu, Vãn Thanh cười với Ngân Diện một nụ cười cảm kích: "Cám ơn."

"Đã nói bao lần rồi ···" Ngân Diện lạnh mặt, khẽ nói, Vãn Thanh cười một tiếng cắt lời của hắn: "Ta biết, không cần nói cảm ơn, ngươi đối tốt với ngươi khác không phải vì muốn được cảm ơn."

"Biết là tốt rồi." Ngân Diện nở nụ cười hiếm hoi, lại biến mất không tung tích.

Phượng Cô đằng kia, nhìn bọn họ vừa cười vừa nói, liếc mắt đưa tình, không thể nào dời mắt đi chỗ khác, tâm tình nặng nề mà không có cách nào buông lỏng.

Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng bọn họ đang ở trước mắt, bảo hắn không phiền sao được?

Vãn Thanh nhạy cảm nhận ra sau gáy nóng như có lửa đốt, rốt cục, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy ở lao phòng đằng kia, là nam tử đó.

Hắn dĩ nhiên đã ở nơi này?

Trong lòng nàng vô cùng giật mình -, nàng vốn cho rằng, sau khi nàng nói thế, hắn sẽ rời khỏi Thiên Sơn -, không muốn nhìn mặt nàng nữa, cũng sẽ không tìm Băng Ngọc Tuyết Liên vì nàng nữa. Không ngờ hắn đã tới Thiên Sơn trước cả nàng.

Trong lòng, thiên tư bách chuyển, không thể nhận ra là mùi vị gì.

Thở dài một hơi, không biết lúc này, phải đối mặt với hắn thế nào.

Nhưng hắn vì nàng mà rơi vào tình cảnh này, nếu nàng không nhìn hắn, dường như bạc tình bạc nghĩa quá mức, đang muốn nói gì, có tiếng mở cửa nhà lao vang lên.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng càng lúc càng gần, mang theo mùi hoa mai lãnh liệt, một nhóm nữ tử mặc bạch y dừng trước cửa lao, một người giơ ra một ngọc bội, hỏi Vãn Thanh: "Khối ngọc bội này, ngươi lấy được như thế nào?"

Vãn Thanh không ngờ cô ta đột nhiên hỏi chuyện này, vì vậy có chút kinh ngạc, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, ngọc bội kia khắc hoa tuyết liên, liệu có phải, có quan hệ mật thiết với Tuyết Liên Phái?

Mối quan hệ này, đối với nàng, đến tột cùng là phúc hay là họa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi