"Lấy được khối ngọc này như thế nào, đây là chuyện của ta, ta nghĩ không cần phải nói cho các ngươi." Vãn Thanh cố ý trả lời với thái độ lạnh lùng, lạnh lùng đưa mắt nhìn, tập trung chú ý nữ tử được những người đứng sau gọi là môn chủ.
Mặt cô ta lộ vẻ sửng sốt trong một thóang, dường như không thể ngờ Vãn Thanh dù đã thành tù nhân mà ngữ khí vẫn lãnh thanh, bất quá, chuyển sắc mặt một hồi, rốt cục lại nói: "Ngọc bội kia, có phải … một nam tử đã tặng ngươi hay không?"
Vãn Thanh không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy, nhìn cô ta nhưng không nói gì. Theo ngữ khí của cô gái này, dường như có vài phần bất thiện.
Cho nên, nguồn gốc của ngọc bội, trong lòng nàng biết không thể tiết lộ dễ dàng. Để tránh gặp tai họa lớn hơn.
"Tại sao không mở miệng, có phải ta đoán đúng hay không?" Giọng điệu cô gái kia càng sặc mùi gây sự, như muốn Vãn Thanh phải thừa nhận.
"Ta cảm giác được, các ngươi cầm ngọc bội của ta, lại còn hỏi chuyện về ngọc bội, có chút không hợp lý, hình như các ngươi phải lên tiếng trước về chuyện tại sao lại cầm nó, sau đó mới đặt câu hỏi với ta hình như mới hợp tình hợp lý." Vãn Thanh chỉ đạm mạc trả lời.
"Ngươi…. " cô ta phất tay áo, nhếch mày, trừng mắt nhìn Vãn Thanh, tức giận không thôi.
Lúc này, phía sau cô ta vang lên một thanh âm già nua: "Tâm nhi, không được vô lễ."
Cô ta nghe thấy thế liền quay đầu, chuyển sang vẻ mặt nhu nhuyễn: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"
"Con đó, có ai lại hỏi người ta như thế? Hỏi vậy liệu có mấy người dám trả lời con." Người đó xem ra hơn bốn mươi tuổi, nhưng thanh âm lại có phần già nua và tang thương, mặt mũi vô cùng ôn từ.
"Thỉnh vị cô nương này ra đi! Ta muốn nói chuyện riêng với cô ấy, về phần bằng hữu của cô ấy, an bài sương phòng mời người đó nghỉ ở đấy." Người kia lại nói.
Tuyết Liên môn chủ Tâm nhi chau mày: "Mẫu thân… "
"Làm theo lời của ta." Người kia nhẹ nhàng nói.
Vãn Thanh không ngờ vị phu nhân này lại như thế, cảm thấy vô cùng ngoài dự đoán: "Lão phụ nhân, Vãn Thanh có một… thỉnh cầu… quá đáng, chẳng biết được đáp ứng không?"
"Cái gì?" Người kia hỏi, vẻ mặt có mấy phần vui vẻ.
Vãn Thanh nhìn Phượng Cô, rồi sau đó nói: "Người trong gian phòng kia, cũng là bằng hữu của Vãn Thanh, hy vọng phu nhân cũng có thể thả bọn họ?"
Vãn Thanh nhẹ nhàng hỏi.
Tuyết Liên môn chủ Tâm nhi đứng một bên đã giận dữ, đang định quát lên, lão phu nhân nhẹ tay cản lại: "Có thể. Đi an bài đi."
"Cám ơn lão phụ nhân." Vãn Thanh cười nói, khi đi ra khỏi cửa phòng giam, Ngân Diện cũng thận trọng giữ nàng lại.
Dù sao rốt cuộc là đối phương có mưu tính gì, vẫn không rõ, để Vãn Thanh đi một mình, bảo hắn làm sao yên lòng.
"Yên tâm, không có việc gì." Vãn Thanh quay sang cười nhạt với Ngân Diện, trong lòng của nàng, đã đoán được một chút manh mối, có lẽ, hôm nay có thể hoàn thành di nguyện của vị tiền bối kia, giao ngọc bội cho người cần giao.
"Nhớ cẩn thận." Ngân Diện gật đầu nói, nhìn dáng vẻ Vãn Thanh, hắn biết, trong lòng nàng có phần thắng -, hắn tin tưởng nàng nhất định có thể thuận lợi bình an -, như vậy, hắn cũng yên tâm.
"Sẽ." Nói nhỏ, quay người lại, đi theo lão phụ nhân kia, trước khi đi, ánh mắt, chuyển hướng nhìn Phượng Cô, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng phức tạp.
… …
Đi tới một phòng ngủ thanh lịch tĩnh khí, lúc này Lão phu nhân mới chậm rãi mở miệng nói: "Khối ngọc bội này, là Thánh nữ chi vật của Tuyết Liên Phái, năm đó ta còn trẻ tuổi đơn thuần, gặp một nam nhân, ta và hắn mến nhau thậm chí nảy sinh tình yêu, vốn dĩ mọi chuyện đang tốt đẹp, hắn lại phải trở về Phong Quốc làm một chuyện, hẹn là làm xong sẽ trở lại cưới ta-, ai ngờ, lần đó hắn đi, rốt cuộc không trở về. Khối ngọc bội này, là năm đó ta tặng hắn trước khi hắn đi, ta nói với hắn, thấy ngọc như gặp người, haizzzzzzz…. chỉ tiếc………"
Tuy chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi, nhưng Vãn Thanh vẫn có thể hiểu được tình cảm sâu sắc mà lão phu nhân dành cho người đàn ông đó.
Thật đáng tiếc cho đôi tình nhân này.
"Có lẽ không phải ông ấy không muốn trở về, mà là không thể trở về." Đột nhiên, Vãn Thanh cảm giác được, nói cho lão phu nhân toàn bộ chân tướng, là chuyện tàn nhẫn thế nào, có lẽ, cứ để bà ấy nghĩ rằng nam nhân kia đã phản bội bà ấy, trong lòng của bà ấy sẽ cảm thấy tốt hơn.
"Có ý gì?" Lão phu nhân giương mắt hỏi.
Nhưng, Vãn Thanh vô phương giấu diếm, có rất nhiều chuyện, mặc dù, đã biết là sẽ vô cùng khổ sở, nhưng vẫn phải biết: "Khối ngọc này, trong một lần chạy nạn, cháu lấy từ một bộ xương trong một hang động, lúc ấy, bên cạnh di cốt, còn có một bức huyết thư chưa viết xong, muốn giao khối ngọc này cho…………… chỉ có điều vẫn đang viết dở, những chữ cuối cùng chưa viết ra, cháu đoán dù đã dốc hết sức cùng lực kiệt, vị tổ tiên đó vẫn không thể viết hết bức huyết thư, cháu biết, nguyện vọng cuối cùng của ông ấy là trả viên ngọc này lại cho một người nào đó, cháu vốn không ôm hi vọng lớn như vậy, chỉ hi vọng có thể tìm ra, nếu tìm không ra, sẽ chôn viên ngọc này cùng vị tổ tiên đó, thật không ngờ cơ duyên xảo hợp, lại gặp được phu nhân, xem ra, trong chốn u minh, vị tổ tiên đó đã dẫn đường để cháu gặp được phu nhân."
************************************************** *******************
Đoạn này không có trong convert, là mình nhờ bạn Chikarin11906 convert và gõ lại từ file ảnh. Chân thành cảm ơn bạn Chikarin11906.
"Đã chết... Cứ như vậy đã chết? Thì ra, chàng không phụ ta, như vậy, ta cũng an tâm..." Lão phu nhân chớp mắt hỏi, mặt tái nhợt hơn rất nhiều, vẻ mặt thê thương mà vô lực, rồi lại thêm vài tia vui mừng hạnh phúc.
Nhìn tình cảnh như vậy, trong hốc mắt Vãn Thanh, bắt đầu trào nước mắt, uổng cho nàng đọc hết thi thư, lúc này, lại không tìm được câu nào để an ủi bà ấy, chỉ cảm thấy, mối tình sâu sắc như vậy, dường như cả nàng cũng bị cảm động theo, không thể không buồn theo.
"Phu nhân nén bi thương." Một lúc lâu, rốt cục, cũng nhẹ nhàng nói được một câu.
"Kỳ thật nhiều năm chờ đợi như vậy, có thể nhận được kết quả này, hẳn là ta phải hài lòng, vốn tưởng rằng, cả đời này, có lẽ sẽ chẳng có khả năng nhận được bất cứ tin tức nào của chàng nữa." Lão phu nhân đột nhiên cười, hòa tan không ít lo lắng.
Nhưng, Vãn Thanh biết, thật sâu trong đáy lòng bà ấy, há lại có thể thản nhiên như nụ cười vừa rồi.
"Tìm kiếm Tuyết Liên, là để trị độc trong người ngươi? " Lão phu nhân nhẹ nhàng hỏi Vãn Thanh.
Sau đó Lão phu nhân cười một tiếng: "Vừa rồi ta cầm tay ngươi, ta đã cảm nhận được điều đó, hơn nữa còn có ánh mắt của hai nam nhân trong lao phòng, giúp ta đoán được vài phần."
"Phu nhân thật thông tuệ hơn người." Vãn Thanh không khỏi bội phục lên tiếng.
"Nhưng Tuyết Liên khó mà có được, ngay cả khi ta có lòng cho ngươi, chỉ sợ cũng khó lòng giúp đỡ." Lão phu nhân nhẹ nhàng nói, rồi sau đó chậm rãi ngồi trở lại ghế: "Lúc này Tuyết Liên chưa tới kỳ nở hoa, muốn thúc cho hoa nở thì phải theo ta luyện Hàn Băng thần công, nhưng ta lúc này cũng không đủ công lực để thúc cho hoa nở."
Nghe được đáp án như thế, trong lòng Vãn Thanh nảy ra rất nhiều cảm xúc, mấy ngày nay, vượt qua thiên sơn vạn thủy, vượt qua nhiều khổ cực như vậy, không ngờ, chỉ có thể đổi lấy kết quả này.
Đau xót nói không nên lời, kỳ thật, bản thân nàng cũng không ôm nhiều hy vọng, bất quá, mấy ngày nay, trong sự tự tin của Phượng Cô, trong sự hành hạ của ốm đau, nàng mới nổi lên hy vọng.
Bất quá kết quả như vậy, càng khiến lòng nàng kiên định, cho dù có thể … giải độc hay không, chuyện cũng là như thế, có kết quả rồi, không cần ôm hy vọng nữa.
Chậm rãi đứng lên, thi lễ với Lão phu nhân, rồi sau đó quay về sương phòng.
Lúc này, Ngân Diện và Phượng Cô đều đang lo lắng chờ nàng, nhìn thấy nàng đi đến, trên mặt hai người không hẹn mà gặp cùng lộ ra mừng rỡ.
"Thế nào? " Ngân Diện hỏi đầu tiên.
Phượng Cô dù chưa mở miệng, nhưng tai thì đang hết sức lắng nghe, sự lo lắng trong lòng hắn, so với Ngân Diện không kém nửa phần, nhưng trải qua chuyện lúc trước, căn bản là hắn không tìm được cách thức nói chuyện với Vãn Thanh.
Vãn Thanh nói mọi chuyện ra.
Ngân Diện nghe xong thì mặt như ngưng sương, lộ ra lo lắng vẻ mặt hiếm thấy: "Tại sao lại như thế! Thật sự không có phương pháp khác để thúc Băng Ngọc Tuyết Liên nở hoa sao?"(Chika: Câu này bị credit của trang web đè lên, ta không thấy rõ cả câu, đành đoán đc chữ nào type chữ đó T_T)
Nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có phương pháp khác."
"Nói cho cùng, chuyện đã như thế cũng nên chấp nhận, có vài thứ, không thể cưỡng cầu." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, vân đạm phong khinh, tính mạng, nàng cũng quý như bao người khác, nhưng, cũng có thể chấp nhận chuyện sống chết nhanh hơn người khác.
"Không được, ta đi tìm bà ấy hỏi cho rõ ràng." Ngân Diện nói, trong lòng lo lắng không thôi, hắn không thể trơ mắt nhìn Vãn Thanh bị Hỏa Hàn Độc hành hạ thêm lần nữa, cuối cùng thì hương tiêu ngọc vẫn.
Nghĩ đến chuyện nàng chẳng còn ở trên thế gian này lâu, trái tim hắn liền đau vô cùng. Hắn chưa bao là người giỏi về chuyện biểu lộ cảm xúc, bao nhiêu năm qua, trái tim hắn chỉ nhiệt tình vì một mình nữ tử này, hắn không thể nhìn nàng gặp bất cứ chuyện gì.
Vãn Thanh kéo Ngân Diện lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đi tìm, Ngân Diện, vô dụng, Lão phu nhân đã nói rất rõ ràng."
"Nhưng..." Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Ngân Diện lộ vẻ u ám, vô cùng đau lòng vì nàng. Kết quả này, nàng bảo hắn phải bình tĩnh như thế nào, phải làm thế nào đây?
"Ngân Diện, thật sự không cần, ngươi đối với ta rất tốt, ta biết, trên đời này có rất nhiều chuyện, cưỡng cầu sẽ không được, kỳ thật nhân sinh trên đời, vốn là ngắn ngủi, chỉ cần có thể hài lòng là chuyện quan trọng nhất, còn sống lâu hay không không phải chuyện quan trọng." Vãn Thanh cười nhạt một tiếng, thật sự đã rõ ràng rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, Ngân Diện không kiên trì nữa, chỉ nói: "Ta đưa nàng vào nghỉ ngơi!"
Phượng Cô ở một bên, nghe rõ ràng, trong đầu của hắn, như bị một tảng cự thạch ép đến mức không thở được, mười ngón tay, cắm sâu vào lòng bàn tay, máu rỏ tí tách lên nền tuyết trắng, tạo ra những đóa hoa diễm lệ.
Đỏ tươi rực rỡ, chói mắt kinh tâm.
Phương Cô nhíu mày, lòng bàn tay đau, khiến hắn tỉnh táo vài phần, hắn chưa bao giờ là người có thể dễ thỏa hiệp, đi ra ngoài cửa, hắn nhờ người chỉ đường đến phòng của thánh nữ.
Nhìn nam nhân với vẻ mặt lo lắng, Lão phu nhân dường như đã hiểu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ngồi đi! "
"Ta chỉ muốn hỏi một câu, thật sự không có phương pháp gì thúc Tuyết Liên nở hoa sao? " Phượng Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thanh âm tràn ngập sự sợ hãi, sợ hãi sâu sắc, cảm giác sợ hãi Vãn Thanh sẽ biến mất bắt đầu tràn ngập trong hắn.
Nghĩ đến điều này khiến toàn thân hắn run rẩy không ngừng.
Hắn nhìn lão phu nhân chăm chú, vô cùng chuyên tâm, mắt cũng không dám chớp, dường như chỉ có như vậy, mới giảm bớt sợ hãi trong hắn.
Tim bắt đầu ngừng đập, dường như chỉ khi lão phu nhân kia cất tiếng mới hồi tỉnh được trái tim hắn
Tuyết Liên Thánh Nữ nhìn hắn một lúc lâu, cảm nhận được tình cảm sâu sắc của hắn, đột nhiên thở dài một hơi, suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm rãi lên tiếng: "Có lẽ, vẫn còn một biện pháp cuối cùng."
"Biện pháp gì? " Phượng Cô nghe vẫn còn biện pháp, trái tim mới từ từ đập trở lại, mang theo sự vui sướng chưa từng có, vội vàng hỏi han.
"Trừ phi, có một người có nội công thâm hậu, theo ta luyện Hàn Băng thần công." Lão phu nhân nói với sắc mặt nghiêm trọng.
"Ta đến luyện." Cả suy nghĩ cũng không cần, Phượng Cô trực tiếp trả lời luôn.
Lão phu nhân lại lắc đầu: "Ngươi không được."
"Tại sao ta không được? " Phượng Cô vội hỏi.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Phượng Cô, Lão phu nhân thở dài, như trở lại những năm tháng thanh xuân, Phượng Cô và nam nhân đó rất giống nhau, giống nhau ở chỗ đa tình.
"Hàn Băng thần công, là nội công tâm pháp cực âm, chỉ thích hợp để nữ tử luyện tập." Lão phu nhân nhẹ nhàng giải thích.
"Nếu vậy, sao Tuyết Liên môn chủ không luyện? " Phượng Cô nghi vấn.
Lão phu nhân cười một tiếng: "Tâm nhi có luyện, nhưng muốn thúc được Tuyết Liên nở hoa, không lẽ lại dễ dàng như vậy, tuệ căn võ học của Tâm nhi không sâu, chưa được tám đến mười năm thì không thể luyện thành."
"Theo lời lão phu nhân, tương đương không có? " Phượng Cô lạnh lùng lên tiếng, hy vọng trong lòng, như bị dội một gáo nước lạnh, võ công của môn chủ Tâm nhi hắn đã lĩnh giáo qua, mặc dù không bằng hắn, nhưng đối với nữ tử mà nói, đã tính là cực kỳ cao, đương thời muốn tìm được nữ tử lợi hại như cô ta, căn bản là khó lòng mà kiếm được quá hai người.
"Thế nên ta mới nói thẳng là không có." Lão phu nhân khẽ than thở: "Kỳ thật nhìn các ngươi si tình, làm sao ta lại không giúp, chỉ tiếc, có một số việc, ta cũng không thể giúp, Vãn Thanh cô nương cũng là nữ tử hiếm gặp, còn mang cho ta tin tốt, đối với ta là một chuyện tốt, xem như có ân, nếu có thể giúp được, ta nhất định sẽ hết lòng tương trợ."
Phượng Cô tê liệt ngồi trên mặt đất, nhất thời, toàn thân như biến thành hư không, vô lực nhìn trời, một hồi lâu sau vẫn không nói được tiếng nào.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnNếu Vãn Thanh chết như vậy, hắn nghĩ hắn cũng khó mà sống tiếp những ngày tháng sau đó, hắn từng nói sẽ bảo vệ nàng, làm sao có thể làm trái lời thề? Vậy nên, đường xuống hoàng tuyền, làm sao có thể để nàng đi một mình?
Hắn thầm quyết định một chủ ý.
Chậm rãi đứng lên, xoay người liền muốn rời đi, đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vì vậy quay đầu hỏi: "Tại sao Hàn Băng thần công chỉ thích hợp để nữ tử luyện? "
Lão phu nhân không ngờ hắn lại hỏi ngược lại như vậy, sửng sốt một phen, dường như không ngờ chuyện đó lại quan trọng như vậy, vì vậy liền nói: "Hàn Băng thần công, chí âm chí gia, là tâm thuật dành cho nữ tử, nếu như nam nhân luyện, sẽ bị hỗn loạn, thành kẻ bất nam bất nữ.,
Phượng Cô nghe lão phu nhân nói xong, biết được kỳ thật là có thể luyện, vì vậy vội hỏi: "Ý của lão phu nhân là nam nhân cũng có thể luyện?"
"Chuyện này... Chuyện này..." Lão phu nhân kinh ngạc với sự si tình của Phượng Cô, có chút không biết trả lời như thế nào mới phải, vì vậy gật đầu: "Xem như có thể luyện, nhưng rốt cuộc..."
"Rốt cuộc sau khi luyện thế nào là chuyện khác, chỉ cần có thể cứu Vãn Thanh, bất cứ chuyện gì ta cũng nguyện ý nỗ lực." Phượng Cô tỉnh táo nói, rồi sau đó quay người lại: "Lão phu nhân, thỉnh người chính thức thu nhận ta làm đồ đệ! "
Vừa nói vừa không chút do dự, quỳ xuống.
"Nhưng mà..." Lão phu nhân không ngờ hắn cố chấp như vậy.
"Không cần nhưng mà, ý ta đã quyết." Phượng Cô kiên định nói.
"Vậy tương lai..."
"Chuyện của tương lai, không ai biết trước được, chỉ cần còn cơ hội cứu Vãn Thanh, đó mới là chuyện quan trọng." Tương lai, có lẽ hắn không thể đối mặt với tổ tiên Phượng gia, dù có thành bất nam bất nữ, chỉ cần có thể đổi được một mạng của Vãn Thanh, có trở thành cái gì hay phải đánh đổi cái gì cũng đáng giá.
"Ngươi thật sự quyết định? " Lão phu nhân lại hỏi.
"Thật sự quyết định." Ngữ khí của hắn, kiên quyết không đổi.
"Không cần suy nghĩ chút nào sao? Dù sao, nếu ngươi cứu Vãn Thanh cô nương bằng cách đó, chỉ sợ sau nay cũng không cách nào cùng nàng cử án tề mi? " Lão phu nhân khuyên nhủ, mặc dù cảm nhận được chân tình này của Phượng Cô, nhưng vẫn không thể nào tưởng tượng ra, một nam nhân có thể nỗ lực vì một nữ tử như thế, ngay cả quyền làm đàn ông cũng can tâm từ bỏ.
"Không có gì để suy nghĩ." Phượng Cô kiên định, trong tim của hắn, đã hạ quyết tâm, sẽ không đổi ý.
Có lẽ, tương lai, hắn và Vãn Thanh, không thể ở chung một chỗ, điều đó sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn, nhưng, chỉ cần Vãn Thanh còn sống, tất cả đều không thành vấn đề.
Có lẽ, Ngân Diện mới là hạnh phúc chân chính của nàng!
Kỳ thật muốn buông…ra, cũng không dễ dàng, nhưng không buông ra, thì hắn phải làm thế nào đây?
Có lẽ như vậy mới là tốt nhất, chặt đứt si niệm, sẽ không quấn quít Vãn Thanh nữa, cho nàng quãng thời gian bình thản.
"Được rồi! Ngươi đã kiên định như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa." Lão phu nhân nhẹ nhàng đỡ hắn đứng lên: "Không ngờ ngươi là nam nhân si tình như thế, khiến ta không biết làm thế nào cho phải."
Phượng Cô cười một tiếng, không chút lo lắng cho tương lai, mà tràn đầy thư thái, tương lai hắn có thể nào cũng không quan trọng.
Rồi sau đó giống như nhớ ra cái gì, lại nói"Lão phu nhân, chuyện này, ta hy vọng, ngài không nói cho bất kỳ ai, kể cả Vãn Thanh."
Hắn không muốn nàng vì hắn mà cắn rứt.
"Haizzz... Ta đáp ứng ngươi." Lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, nhìn ông trời, chỉ nói, vận mệnh trêu ngươi những kẻ si tình!