THẤT THÂN LÀM THIẾP

Tuyết rơi trên Thiên Sơn, đẹp như tiên cảnh.

Ngân Diện và đoàn người của hắn đứng trước rừng cây khô.

Nhìn từng bông tuyết bay bay xa xa, trong lòng hắn trào lên rất nhiều cảm xúc.

Tuy nói Phượng Cô nội công thâm hậu, luyện Hàn Băng thần công sẽ khiến hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần, nhưng đã là võ học thì không thể yêu cầu nhanh chóng, dù thời cơ có thuận lợi, nhưng muốn luyện thành Hàn Băng thần công, nhanh cũng một tháng, lâu thì ba tháng.

Vì vậy Vãn Thanh Phượng Cô và đoàn người đi theo Phượng Cô đều ở lại.

Về phần Ngân Diện, vì lo lắng Vãn Thanh lên núi gặp nguy hiểm, mà thay đổi lộ trình lên Thiên Sơn, đã kéo dài chiến dịch lần này thêm mấy tháng, hắn không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng hồi triều phục mệnh, vì vậy chỉ có thể từ biệt Vãn Thanh, trở lại kinh thành trước.

Chỉ có điều lần này ra đi, không biết vì sao, trong lòng hắn, đột nhiên có cảm giác không còn cơ hội. Quan sát lâu nay, cảm giácVãn Thanh dành cho Phượng Cô, hắn là người thông minh lại là người ngoài cuộc, nhìn thấy rất rõ ràng.

Có lẽ bản thân Vãn Thanh chưa minh bạch, nhưng cán cân trong lòng nàng sớm đã lệch về phía Phượng Cô.

Trong lòng Ngân Diện có chút ảm đạm, nhưng vào lúc này, căn bản là hắn không có thời giam để bảo vệ nàng, thù giết mẹ chưa báo, nói chuyện gì cũng dư thừa -, nếu quả thật Phượng Cô thành tâm sửa đổi, có lẽ, Phượng Cô mới là người thích hợp nhất.

Trong lòng hắn, có chút đau đớn khi nghĩ tới điều đó.

Nhìn dung nhan thanh tú trong suốt trước mắt, mi dài cong veo, đôi mắt hạnh trong suốt không nhiễm chút tạp chất, mũi nhỏ nhắn, môi anh đào đẹp đẽ.

Nàng vĩnh viễn không phải đẹp nhất -, nhưng vĩnh viễn……. làm say lòng người nhất.

Bông tuyết khẽ bay bay, rơi trên búi tóc của nàng, tóc đen làm nổi bật bông tuyết trắng trong, Ngân Diện kìm lòng không được vươn tay, âu yếm nhẹ nhàng phủi bông tuyết cho nàng.

Ánh mắt dịu dàng, không nỡ buông tay.

Vãn Thanh né ra, nói nhỏ: "Lần này đi, chỉ sợ không phải chuyện gì cũng thuận lợi, ngươi phải giữ gìn sức khỏe!"

"Được. Khi gặp lại, ta sẽ dùng tâm trạng vui vẻ thanh thản cùng nàng hợp tấu một khúc." Ngân Diện nhẹ nhàng nói, sau mặt nạ màu bạc, có một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Vãn Thanh chăm chú.

Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu: "Ta tin tưởng ngươi, khi gặp lại, không…còn quá nhiều ràng buộc nữa, có thể hợp tấu ca khúc của chiến thắng."

"Tốt, một lời đã định, đến lúc đó, ta và nàng hợp tấu ca khúc của chiến thắng." Ngân Diện cười một tiếng,– trong thanh âm trong trẻo, lộ ra sự vui mừng, có lẽ, một đời này, vị tất có thể có được giai nhân, nhưng tri kỷ khó cầu, được một vế cũng là phúc một đời rồi!

"Ta phải đi." Ngân Diện nói.

Tình đáo sở trường, hận tùy gió.

Nhìn Vãn Thanh một lần nữa, hắn giơ tay lên, vẫy tay với thủ hạ một cái, toàn bộ bắt đầu bước đều, đi xuống chân núi.

Ngân Diện ngâm nga một câu thơ, mang theo sự ảm đạm: vi phong diêu đình thụ, tế tuyết hạ liêm khích. Oanh không như vụ chuyển, ngưng giai tự hoa tích. Bất kiến dương liễu xuân, đồ kiến quế chi bạch. Linh lệ vô nhân đạo, tương tư không hà ích. (đại ý: thơ thất tình:D)

Một khúc thanh thi, nửa đời tương tư.

Nhìn bóng áo trắng càng lúc càng xa, Vãn Thanh chậm rãi xoay người. Định về nhưng ngay lúc quay người lại, đụng phải một bức tường thịt, mũi bị đập phát đau.

Vừa nhấc đầu, đã thấy gương mặt đáng ghét của Phượng Cô, nhìn Ngân Diện đi xa, rồi sau đó xoay người nhìn nàng: "Lưu luyến không rời?" mùi dấm chua nồng nặc trong giọng nói của hắn tràn ngập cả Thiên Sơn.

Vãn Thanh không thèm để ý đến hắn, chỉ tránh sang một bên, định rời đi.

Phượng Cô cầm tay nàng, kéo sát vào người hắn: "Thanh nhi, nàng thật sự chán ghét ta như vậy sao?" Thanh âm tràn ngập sự tổn thương.

"Phượng Cô, ta không chán ghét người, nhưng….. " Thanh âm Vãn Thanh có vài phần bất đắc dĩ, nàng cũng không biết phải miêu tả cảm giác mình dành cho Phượng Cô như thế nào, rất nhiều chuyện của quá khứ, trong lúc nhất thời, nàng vô phương quên đi, nhưng những cố gắng của hắn trong thời gian qua, nàng không phải là không nhìn thấy.

"Tốt lắm…. nàng không cần nói nữa, ta biết, muốn yêu cần thời gian." Phượng Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi những lời sau đó của nàng, vì vậy cản lại, cắt lời nàng.

Hắn cười một tiếng: "Mặc kệ như thế nào, nàng vĩnh viễn phải biết rằng, ta là người yêu nàng nhiều nhất, vĩnh viễn, Thanh nhi."

Vãn Thanh cúi đầu, không biết phải trả lời như thế nào, tình yêu của Phượng Cô khiến nàng cảm thấy cực kỳ áp lực, hắn thật ngông cuồng mãnh liệt.

"Haizzz, trời lạnh thế này, ta trở về đi thôi!" Phượng Cô nói nhỏ, tay hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, đi thẳng về phía Tuyết Liên Phái.

Vãn Thanh nhìn bàn tay to thon dài đang nắm tay mình, liền bị hắn nắm chặt, một mực lôi kéo đi vào Tuyết Liên Phái, nàng nghĩ, ít nhất, tay hắn cũng ấm áp, có thể sưởi ấm cho tay nàng.



Bởi vì Phượng Cô phải luyện công trong thánh địa của Tuyết Liên Phái, không phải ai cũng có thể tiến vào -, với sự an bài của Tuyết Liên thánh nữ, vấn đề ẩm thực từ khi Phượng Cô bế quan tu luyện, cư nhiên rơi vào người Vãn Thanh.

Không có bất cứ…lời giải thích nào, chỉ nói, chỉ có thể như thế.

Kỳ thật chuyện này nhìn lướt liền nhận ra, là lão phu nhân tận lực tác hợp, thật ra thì hoàn toàn chính xác, Tuyết Liên Thánh Nữ cũng là người si tình, từng có một mối tình dang dở, điều đó khiến bà ấy đối với Phượng Cô càng thêm trìu mến quý trọng, thế nên nguyện ý dạy Hàn Băng thần công là bổn môn mật học cho một người ngòai như hắn.

Tuy Vãn Thanh biết tất cả, nhưng không hề cự tuyệt, chuyện này vốn là chuyện nàng phải làm -, Phượng Cô học môn võ công này cũng chỉ vì nàng.

Chuẩn bị cơm canh xong xuôi, Vãn Thanh chậm rãi đi vào Tuyết Liên thánh địa, chưa vào bên trong, nàng đã bị luồng hàn khí lạnh lẽo làm phát run, nơi này thật rất rất lạnh!

Bên ngòai là cái lạnh của mùa đông, mà bên trong, thì như ở trong hầm băng, tuy đã đi tất mà chân vẫn cứng đờ, như không phải chân của mình –, Vãn Thanh thổi thổi cho ấm tay, tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cục thấy nam tử đang cởi trần xếp bằng ngồi trong ao.

Vãn Thanh trừng mắt, không phải vì xấu hổ do nhìn thấy nam nhân cởi trần, mà là vì thấy hắn ngồi trong ao, xung quanh không ngừng bốc khói.

Ít nhất, nàng sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng đó là khí nóng, bởi vì, nếu hắn tỏa khí nóng, nàng sẽ không cảm thấy lạnh khi càng đến gần hắn.

Đó là khí lạnh, giữa nhiệt độ lạnh lẽo này, mà cái ao còn tỏa khí lạnh, chỉ sợ nước trong ao còn lạnh lẽo hơn, đột nhiên trong lòng nàng trào lên một mùi vị không thể nhận ra, chỉ cảm thấy, có hơi nước trào ra nơi hốc mắt.

Nàng đứng trên bờ mặc áo dầy thế này, đã lạnh muốn hóa đá, mà hắn cởi trần ngồi trong ao lạnh như băng, sẽ có cảm giác gì?

Vãn Thanh cứ đứng sững sờ, không chớp nổi mắt nhìn nam tử ngồi trong ao, trong lòng bách chuyển thiên hồi, không thể nói ra là mùi vị gì.

Rốt cục, Phượng Cô cũng điều chuyển xong khí tức, vừa quay đầu, liền thấy đôi mắt ngập nước của Vãn Thanh, nhìn hắn với vẻ sầu não, hắn nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười cứng ngắc trong hàn ý, rồi sau đó chậm rãi đứng lên.

Lên bờ, mặc lại trường bào, vẫn thấy nàng không nói gì, chỉ nhìn hắn sững sờ.

Phượng Cô cười một tiếng, có vài phần hào phóng: "Làm sao vậy, đối với vóc người của phu quân, nàng có vừa lòng không? Nhìn đến không chớp mắt kìa."

Cà lơ phất phơ,– ngôn ngữ hài hước, chẳng qua chỉ là vì muốn xóa đi thương cảm của nàng.

"Ăn cơm đi." Nàng vô lực nói, rồi sau đó chết lặng lấy thức ăn và cơm ra, rồi sau đó, đưa bát cơm cho hắn.

Hắn nghe thấy câu nói đó liền biết nàng chưa hết buồn.

Phượng Cô nhìn bộ dạng của nàng, làm sao có thể nuốt trôi cơm, nhẹ nhàng đặt bát cơm xuống, rồi sau đó nói: "Ta không sao."

"Nước không lạnh sao?" Nàng hỏi, thanh âm lộ ra sự vô lực, ánh mắt rời khỏi thân thể hắn, nhìn ao nước lạnh.

"Cũng không lạnh lắm, lúc mới xuống nước thì có chút lạnh, nhưng ngâm lâu sẽ cảm thấy ấm." Phượng Cô không muốn nàng quá lo lắng, mở mắt bắt đầu nói dối, kỳ thật ao nước lạnh này tuy không đóng băng, nhưng so với băng còn lạnh hơn gấp trăm lần.

"A…. " Vãn Thanh gật đầu, thu tầm mắt về, quay đầu cười với hắn một tiếng: "Người nhanh ăn đi, thức ăn sẽ lạnh mất!"

"Uhm." Xác thật Phượng Cô cảm thấy đói bụng, lần luyện công này, làm hắn tổn hao rất nhiều tinh lực.

Vãn Thanh nhân lúc hắn ăn cơm, đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả, đi tới bờ ao, đột nhiên, như một bông hoa rơi xuống ao……

Phượng Cô vừa quay đầu, đã thấy nàng nhảy xuống ao, cả kinh, phi thân lao đi, nhưng đã quá trễ, nàng đã rơi xuống nước, khi hắn ôm nàng ra khỏi ao, toàn thân nàng đã run lẩy bẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi không còn chút máu nào, thoạt nhìn vô cùng kinh người.

"Nàng điên rồi! Tại sao lại nhảy xuống ao!" Phượng Cô tức giận rống lên, trong lòng lo lắng vô cùng, vội vàng vận công, hóa thành nhiệt lượng, đẩy lui hàn khí trên người nàng, truyền nhiệt lượng cho nàng.

Một hồi lâu sau, mới thấy Vãn Thanh cười một tiếng, vô lực nhưng đẹp mắt: "Là người nói không lạnh."

"Nàng làm sao giống ta được? Nàng thật ngu dốt!" Hốc mắt Phượng Cô đỏ bừng, nghẹn ngào nói.

"Tại sao lại không giống, người có giác quan ta cũng có giác quan… người có thể cảm thấy lạnh, ta cũng cảm thấy lạnh giống người." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói. Rồi sau đó trở tay, cầm tay Phượng Cô, nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Phượng Cô, đừng… luyện nữa, ta đã tha thứ cho người, cũng không … chán ghét người nữa, người không cần nỗ lực thêm vì ta, người nỗ lực đủ nhiều rồi "

"Nói bậy! Ta nói sẽ vì nàng mà tìm Băng Ngọc Tuyết Liên, thì nhất định phải làm được!" Phượng Cô quật cường nói, mười ngón tay của hắn, cuốn lấy mười ngón tay nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Ta không cần! Người muốn ta không thể không áy náy sao? Ao nước lạnh như vậy, còn phải ngâm mình trong đó luyện võ suốt 3 tháng, ta không thể tưởng tượng, một người sẽ trở thành cái dạng gì nữa!" Vãn Thanh thống khổ nói, trong tích tắc nhảy xuống ao, nàng chỉ cảm thấy, thân thể này không thuộc về nàng nữa, cảm giác lạnh thấm vào từng khớp xương.

"Luyện công có khi nào không phải chịu gian khổ? Ta không sao -, không có gian khổ nào Phượng Cô ta không chịu được." Phượng Cô cảm động nói, ít nhất, Vãn Thanh đã dần dần đón nhận hắn, chuyện này đối với hắn mà nói, là cổ vũ và thỏa mãn lớn lao.

"Phượng Cô…" Vãn Thanh còn muốn nói gì đó, ngón trỏ Phượng Cô nhẹ nhàng đặt lên đôi môi tái nhợt của nàng, nhỏ giọng nói: "Tin tưởng ta, được không? Nếu đã bước đi, ta sẽ không lùi bước -, yên tâm, chưa gian khổ đến mức ta không thể chịu được "

Thanh âm mang theo mê hoặc, nhẹ nhàng chậm rãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi