THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Lời của Lý Trọng Mạnh khiến tôi sững sờ: “Mang theo Thiểm Thiểm ư?”



Tôi vốn đã thương lượng xong với Đào Nhi, buổi chiều Thiểm Thiểm sẽ đi nhà cô ấy, chờ một chút cô ấy sẽ tới đón.



Dù sao nhà họ Lý cũng không biết đến sự tồn tại của đứa bé Thiểm Thiểm này.



Tôi cũng không có ý định mang nó theo.



“Ừ, mang theo Thiểm Thiểm, như chúng ta đã nói trước đó.” Lý Trọng Mạnh nhìn Thiểm Thiểm, ánh mắt chan chứa sự bảo vệ của người cha: “Thiểm Thiểm, cháu là lỗi lầm trong vườn hoa của chú ở nước ngoài năm năm trước, cho nên về nước chú vẫn luôn đuổi theo cháu.”



Nghe Lý Trọng Mạnh nói, Thiểm Thiểm bên cạnh chớp mắt hỏi: “Lỗi lầm trong vườn hoa là cái gì?”



Câu nói này quá nhiều ý nghĩa, trong thời gian ngắn, một hai câu không giải thích rõ được.



“Được rồi.” Tôi trả lời dứt khoát. Tôi liếc nhìn đồ trong túi, là hai bộ âu phục nhỏ của Thiểm Thiểm.




Tôi lấy quần áo ra, nói với Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm, hôm nay mẹ và chú Lý phải dẫn con đi gặp rất nhiều người. Có thể, những người sẽ nói những lời rất kỳ lạ. Nếu như con không thích cũng không sao. Chúng ta chỉ gặp một ngày hôm nay. Sau ngày hôm nay có thể chúng ta sẽ không còn nhìn thấy họ nữa.”



Tôi biết Thiểm Thiểm mới là đứa trẻ bốn tuổi rưỡi. Tôi không nên nói với nó những thứ này.



Thế nhưng tối nay phải dẫn nó đi, chuyện này khiến tôi lo sợ bất an.



Lý Trọng Mạnh thấy tôi nói với Thiểm Thiểm như vậy, cũng ngồi xổm xuống, kéo tay nó, giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ, nếu có bất cứ chuyện gì, tìm chú Lý là được rồi.”



“Vâng.” Thiểm Thiểm ngoan ngoãn gật đầu.



Lý Trọng Mạnh đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Còn có, qua hôm nay, cháu có thể đổi gọi chú Lý là ba không?”



Giọng điệu của Lý Trọng Mạnh vô cùng nhã nhặn, nói chuyện này với Thiểm Thiểm, cũng là giọng thương lượng.



Thiểm Thiểm nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, rồi lại nhìn tôi một chút.



Hình như hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.



Nhưng nó không hề mở miệng, chỉ có thể chứng minh, nó không bằng lòng.



Tôi quay về phía Lý Trọng Mạnh, thay Thiểm Thiểm nói: “Nó còn nhỏ, không thể lập tức tiếp nhận chuyện này, có thể không...”




“Anh biết rồi, vậy trước tiên gọi chú Lý đi.” Lý Trọng Mạnh nhìn Thiểm Thiểm, vẻ mặt dịu dàng, vỗ vỗ đầu nó, cười nói: “Để chúng ta từ từ tiếp nhận, được không? Chú Lý nhất định sẽ làm rất tốt, sẽ khiến cháu bằng lòng gọi chú là ba.”



Hình như Thiểm Thiểm không hiểu ý anh lắm, chỉ giương mắt nhìn anh.



Tay nó lại giữ chặt tay tôi, không nói gì.



Lý Trọng Mạnh nhanh chóng đi ra ngoài. Tôi ở trong phòng giúp Thiểm Thiểm thay quần áo.



Hai bộ quần áo này, một bộ là áo sơmi nhỏ cộng thêm quần yếm, còn có một bộ là áo sơmi thêm áo lót và quần.



Một áo sơmi là màu trắng, một áo là màu xanh sáng.



Hai bộ quần áo đều mang một cái nơ nhỏ.



Tôi nhìn một chút, vẫn chọn áo sơ mi trắng và quần yếm cho Thiểm Thiểm. Dù sao ở đó, tôi không hi vọng nó thu hút sự chú ý của người khác.



Quần yếm là loại quần lửng, lại phối hợp với giày da nhỏ và bít tất.



Khí chất toàn thân Thiểm Thiểm lập tức trở nên không giống lúc trước.



Thật giống một tiểu thiếu gia. Cuối cùng



Mà khiến tôi càng lo lắng chính là gương mặt Thiểm Thiểm.



Mặc dù lúc nhỏ dáng dấp của Thiểm Thiểm rất giống tôi, nhưng theo tuổi lớn lên, sự mập mạp của trẻ sơ sinh cũng giảm đi, mắt mũi cũng dần dần thay đổi.



Không biết có phải do tôi quá lo lắng hay không, lúc nhìn nó, càng nhìn càng thấy giống Lý Hào Kiệt.



Đợi đến khi tôi chuẩn bị xong cho Thiểm Thiểm, vừa xuống tầng dưới, đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc đẹp đẽ đứng ở đó.



Trong tay xách một cái hòm lớn.



Tôi liếc mắt đã nhìn ra, người phụ nữ này là Amy.



Năm năm không gặp, hình như anh ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ hoàn toàn. Tóc cũng để dài. Nếu như không phải biết anh ấy từ trước, có thể tôi sẽ cho rằng anh ấy là một người phụ nữ vóc dáng khá cao, khung xương khá lớn.



“Bà Lý, chào bà, tôi tên Amy.” Amy trông thấy tôi nhưng không nhận ra tôi, đi tới chào hỏi tôi một cách tự nhiên: “Hôm nay tôi chịu trách nhiệm trang điểm và quần áo cho bà.”



“Xin chào.”



Tôi mỉm cười đáp lại.



Tôi đã biết tay nghề của Amy. Lúc nhan sắc của tôi bị hủy hoại, Amy cũng từng có thể diệu thủ hồi xuân.



Bây giờ, khuôn mặt của tôi hoàn hảo, anh ấy chắc chắn sẽ trang điểm cho tôi rất đẹp.



“Vậy... Chúng ta trang điểm ở đâu?” Amy hỏi tôi.



Tôi do dự một lát nói: “Đi lên tầng trên đi.”



Tôi và Amy cùng lên tầng trên, Thiểm Thiểm lại chạy theo tôi.



Tôi dỗ dành nó về phòng của nó ở bên cạnh chơi.



Trước bàn trang điểm, Amy mở cái hòm trang điểm ba tầng của anh ấy ra, sau đó từng chút từng chút giúp tôi trang điểm lần nữa.



Anh ấy mới chỉ giúp tôi đánh phấn nền, đã nói: “Bà có phải là cô Tống đó hay không?”



“Hả”



Tôi sững sờ. Tôi hoàn toàn không ngờ Amy lại có thể nhận ra tôi.



Amy thấy phản ứng đó của tôi, lập tức hiểu rõ, cười cười: “Thợ trang điểm ấy mà, bản thân có ký ức đặc biệt đối với mặt người, cộng thêm tình trạng mặt bà khi đó, dù sao cũng rất đặc biệt, cho nên càng ấn tượng hơn một chút.”



Năm năm không gặp, Amy trở nên bớt phóng túng hơn so với con chim công xinh đẹp trước kia.



Giọng nói cũng khá dịu dàng.



Tôi cũng thừa nhận thân phận của mình: “Mấy năm không gặp, cậu thay đổi rất lớn.”



Amy vừa trang điểm cho tôi vừa nói: “Thay đổi của tôi cũng không lớn bằng của bà. Nếu như không phải tôi quen thuộc với gương mặt của bà, chắc chắn tôi không nhận ra bà.”



“Ừ.”



Hầu hết mọi người đều không nhận ra tôi.



Ngoại trừ Lý Hào Kiệt.



Dường như anh ta không cần dấu hiệu gì vẫn nhận ra tôi.



Amy không nói gì nữa, mà tập trung trang điểm cho tôi. Anh ấy thật sự có một bàn tay kỳ diệu. Anh nhanh chóng trang điểm cho tôi trở nên vô cùng thanh tú.



Tôi ở trước gương, trông qua như không hề trang điểm đậm.



Nhưng mà, toàn thân càng hiện rõ vẻ thanh tú hơn, xinh đẹp hơn.



“Cảm ơn cậu.” Tôi vô cùng hài lòng cảm ơn anh ấy.



Sau đó, đứng dậy đi thay quần áo.



Chờ tôi thay quần áo xong đi ra, Amy nhìn tôi, trên mặt lại hình như hơi buồn bã: “Cô Tống, đến cuối cùng, cô vẫn không ở cùng sếp Lý bé đó à?”



Lời của Amy, khiến tôi vốn tập trung nhìn bản thân trong gương, trái tim bỗng nhiên đau thắt một chút.



Tay đang sửa sang quần áo cũng dừng lại. Tôi rất miễn cưỡng mới kéo ra một nụ cười thản nhiên, gật đầu: “Đúng vậy, không có.”



“Vậy thật đáng tiếc.” Amy cúi người xuống, bắt đầu thu dọn hòm trang điểm của mình. Anh ấy vừa thu dọn vừa nói: “Gặp bà nhiều lần như vậy, chỉ có lúc lần đầu gặp bà, trạng thái của bà là thoải mái nhất, lần đó...”



Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!



“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Tôi ngắt lời Amy.



Tôi không hi vọng lại nghe thấy anh ấy kể chuyện quá khứ.



Dù sao cũng là quá khứ không thể quay lại, có kể cũng vô ích.



Amy ngẩng đầu, nhìn tôi một cái, khẽ thở dài. Anh ấy cũng không nói gì nữa, chỉ đóng cái hòm trang điểm đã thu dọn xong rồi xách trên tay.



Tôi gọi Thiểm Thiểm xuống tầng.



Sau đó đi cùng xe với Lý Trọng Mạnh tiến về địa điểm tổ chức lễ đính hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi