THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Tiệc cưới đặt ở trong nhà hàng của nhà họ Lý.



Khi bọn họ đến nhà hàng, trước cửa đã đỗ rất nhiều xe sang trọng.



Lý Trọng Mạnh ở nhà họ Lý, thậm chí cả thành phố Vĩnh An, thuộc tầng lớp mới nổi.



Lại thêm ngành y dược lại là một ngành nghề nhất thiết phải có, tuổi thọ của loài người ngày càng lâu, rõ ràng là dựa dẫm vào y học ngày càng lợi hại.



Nắm được kĩ thuật cao trong y học, có thể coi như nắm được mạch tiền tài.



Những thứ này, nhìn về lâu về dài, tuyệt đối không kém hơn mạng internet, điện thoại điện tử.



Mọi người đều không ngốc, vì thế tiệc đính hôn của Lý Trọng Mạnh lần này, khẳng định đều sẽ đến.



Quả nhiên, sau khi tôi đi vào cùng Lý Trọng Mạnh, phát hiện sảnh tiệc đính hôn lớn như vậy đã chật kín người. . Tiên Hiệp Hay



Chúng tôi đi vào trong, bên tai nghe tiếng, tất cả đều là: “Chúc mừng! Chúc mừng!”




Nhưng tôi để ý thấy, ánh mắt của mọi người, gần như toàn bộ đều rơi trên người Thiểm Thiểm, không có ngoại lệ.



Cho dù chúng tôi đi qua rồi, những ánh mắt ấy cũng bám theo Thiểm Thiểm.



Tôi thậm chí có thể nghe thấy có người khe khẽ bàn luận.



“Đây là con của ai?”



“Nhà thiết kế này không phải là đã từng li hôn đó chứ?”



“Lẽ nào sếp Lý muốn làm cha?”



Tuy tiếng nói cực nhỏ, nhưng, tôi nghe thấy rất rõ ràng.



Tôi kéo tay Thiểm Thiểm, lại càng nắm chặt hơn một chút.



Khẳng định Lý Trọng Mạnh cũng nghe thấy những lời đó, anh đột nhiên dừng bước, nửa quỳ xuống, ôm lấy Thiểm Thiểm, sau đó dùng giọng nói rất nhỏ, chỉ có mấy người chúng tôi có thể nghe thấy, hỏi Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm, chỉ sau mấy tiếng nữa thôi, gọi chú Lý là ba có được không?”



Chúng tôi có thể nghe thấy, Thiểm Thiểm khẳng định cũng có thể nghe thấy.



Trẻ con vốn đã rất nhạy cảm.



Nó nghe Lý Trọng Mạnh nói như vậy, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt mang ý hỏi.



Trường hợp như ngày hôm nay, nếu Thiểm Thiểm gọi Lý Trọng Mạnh là chú Lý, như vậy, trước tiên, Lý Trọng Mạnh mất mặt không nói, chỉ là giải thích, sẽ cần giải thích rất lâu, không bằng…



Tôi hướng Thiểm Thiểm gật gật đầu: “Gọi đi.”




Thiểm Thiểm từ nhỏ đã ở cùng tôi, người nó tin tưởng nhất chính là tôi, nghe tôi nói như vậy, liền dang hai tay ôm lấy cổ Lý Trọng Mạnh, ngọt ngào gọi một tiếng, “Ba!”



Lúc nó gọi ra tiếng ba, sắc mặt Lý Trọng Mạnh lộ ra ý cười khó che giấu.



Nụ cười này, hoàn toàn khác với những nụ cười dịu dàng hàng ngày của anh.



Đó là nụ cười từ ái, là nụ cười mang theo khát khao bảo vệ.



Giây phút này, tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, đột nhiên cảm thấy, anh dường như thật sự rất muốn làm ba của Thiểm Thiểm.



Thiểm Thiểm cũng giống anh, gọi một tiếng ba này, trong lòng đường như cũng cực kì kích động.



Nó ôm lấy cổ Lý Trọng Mạnh, cái đầu nhỏ dựa lên vai anh, trên miệng nở một nụ cười thỏa mãn.



Đây dường như là lần đầu tiên Thiểm Thiểm gọi ba.



Chúng tôi đi vào bên trong, phía sau truyền đến một trận ồn ào náo động.



Quay đầu, Lý Nam Hào đứng ở cửa, tất cả khách mời đều vây xung quanh ông.



Một người đàn ông dáng người rắn rỏi đứng phía sau Lý Nam Hào, cho dù khách mời quanh người Lý Nam Hào đông hơn nữa, khí chất của người đàn ông này cũng không bị che bớt chút nào.



Lý Hào Kiệt.



Tôi nhìn thấy anh, trong lòng co rút đau đớn.



Hốc mắt vậy mà lại có chút cay cay.



Tôi rõ ràng không phải một người hay khóc, nhưng nhìn thấy anh, đau thương trong tôi cứ trào ra.



Lúc tôi nhìn Lý Hào Kiệt, người đàn ông này cũng nhìn tôi, ánh mắt của anh không kiêng nể gì mà rơi trên người tôi, dường như không có ý dời đi một giây nào.



Bị anh nhìn như vậy, trong lòng tôi bỗng trở nên hoang mang lo lắng.



Nhanh chóng rời ánh mắt đi.



Sau đó, khi tôi lại khẽ liếc nhìn anh, người đàn ông này vẫn nhìn tôi như cũ.



Tôi không dám nhìn nữa, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống.



Nhìn mũi giày của mình.



Sau khi Lý Nam Hào chào hỏi với khách khứa, liền lách qua đám đông đi về phía chúng tôi.



Lý Hào Kiệt đi đằng sau ông.



Tôi khẽ cúi mắt, cả tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài của người đàn ông mặc vest đen này, từng bước từng bước đi về phía chúng tôi.



“Ba, người đến rồi.”



Lúc Lý Nam Hào đi đến trước mặt chúng tôi, Lý Trọng Mạnh mở lời trước.



Đối diện với Lý Nam Hào, tôi không thể lại cúi đầu nữa, chỉ có thể ngẩng đầu lên, chỉ nhìn Lý Nam Hào.



Lý Nam Hào nhìn thấy Thiểm Thiểm trong vòng ôm của Lý Trọng Mạnh, mắt lóe lên, chỉ tay hỏi: “Đứa trẻ này…”



“Là con trai của con và tiểu Điệp, xin lỗi, con vẫn chưa nói với ba.” Lý Trọng Mạnh nói, rồi lại bảo Thiểm Thiểm. “Thiểm Thiểm, gọi ông nội.”



“Ông nội!” Thiểm Thiểm ngọt ngào gọi.



Lúc nói, hai cánh tay nhỏ còn ôm chặt lấy cổ Lý Trọng Mạnh.



Có lẽ là do Lý Trọng Mạnh đặc biệt sắp xếp, hôm nay anh không đeo cà vạt mà lại thắt nơ.



Nhìn hai người, giống như cha con mặc đồ đôi vậy.



Lý Nam Hào vẻ mặt khó mà tin được: “Đây…”



Ông làm sao có thể tin tưởng, bản thân đột nhiên lại có thêm một đứa cháu trai?



Lý Trọng Mạnh cười cười, tay không ôm Thiểm Thiểm ôm lấy eo tôi, nói với Lý Nam Hào: “Trước đây con chưa nói với ba, thực ra con và tiểu Điệp đã quen nhau từ 5 năm trước rồi, vì một lần uống say, cho nên…”



“Đã diễn đủ chưa?”



Lý Trọng Mạnh còn chưa nói xong, Lý Hào Kiệt đột nhiên mở miệng nói!



Bốn chữ này của anh, trong chớp mắt đã đảo loạn mọi thứ mà Lý Trọng Mạnh đã dày công tính toán hôm nay.



Khách khứa xung quanh, vốn đã tò mò thân phận của Thiểm Thiểm.



Giờ Lý Hào Kiệt vừa nói, mọi người đều dỏng tai lên, chờ xem Lý Hào Kiệt muốn nói gì.



Một khi nói ra lời không nên nói, đừng nói là Lý Trọng Mạnh hay Lý Hào Kiệt, mà cả nhà họ Lý đều sẽ mất mặt.



“Hào Kiệt, hôm nay không phải con nói đưa ông đến đây rồi sẽ đi sao?” Lý Nam Hào trực tiếp mở miệng đuổi người.



Lý Hào Kiệt đứng đó, một lời cũng không nói.



Tôi nhìn thấy, hai tay của người đàn ông này nhét trong túi quần, nắm chặt thành quyền, dường như đang cực kì nhẫn nhịn.



Nhìn thấy anh như vậy, trái tim tôi đột nhiên đập thình thịch.



Một loại dự cảm không lành trào dâng.



“Chú ta…”



“Con có thể đi rồi!”



Lý Hào Kiệt vừa mở miệng, Lý Nam Hào lập tức hạ lệnh đuổi khách.



Tiếng của Lý Nam Hào mặc dù khàn khàn già cỗi, nhưng giờ phút này, ông đứng ở đó cực kì uy nghiêm.



Lời nói ra, căn bản khiến người khác không dám từ chối.



Lý Hào Kiệt đứng yên tại chỗ, dường như cực kì muốn nói gì đó.



Tôi đoán, có lẽ anh cũng hiểu rõ, lời anh sắp nói, một khi nói ra, vậy thể diện nhà họ Lý thật sự sẽ mất hết.



Người đàn ông đứng yên tại chỗ, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào, đôi con ngươi u ám đến rợn người.



Một câu tôi cũng không dám nói, chỉ sợ bản thân vừa mở miệng, Lý Hào Kiệt sẽ nói ra thân thế của Thiểm Thiểm.



Một giây đó, cả đại sảnh yên tĩnh đến lạ kì.



Khách khứa chờ xem náo nhiệt, mà người nhà họ Lý, đều hi vọng Lý Hào Kiệt rời đi.



Nhưng, biểu tình, ánh mắt đó của Lý Hào Kiệt, khiến tôi cảm thấy hôm nay anh quyết tâm cá chết lưới rách!



Ngay lúc cả cục diện đang bế tắc…



Thiểm Thiểm trong lòng Lý Trọng Mạnh đột nhiên xông về phía Lý Hào Kiệt, dang rộng hai tay, nói: “Chú ơi, ôm ôm.”



Chính bốn chữ này.



Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!



Tất cả lạnh lẽo, sắc lạnh trong mắt Lý Hào Kiệt vừa rồi, vào một khắc Thiểm Thiểm ngọt ngào nói ra 4 chữ ấy, toàn bộ đều biết mất gần hết.



Nét mặt vì thế mà thay đổi, trở nên ấm áp đến tận cùng.



Lý Hào Kiệt không do dự dù chỉ một giây, rút tay từ túi quần ra, ôm lấy Thiểm Thiểm vào lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi